Tiên Võ Đế Vương

Chương 2429



Vừa dứt lời ba thánh địa tập hợp lại như vùng nước mênh mông màu đen, lao thẳng đến tiên sơn Thiên Đình muốn nhấn chìm nó. 

 Lần này chân tay họ nhanh nhẹn hơn, chạy khá nhanh. 

 “Nhắm chuẩn mà đánh, mặc dù nguyên thạch nhiều nhưng cũng không thể lãng phí”, thấy đại quân ba nhà liên tục áp sát, Long Nhất hắng giọng tự mình chỉ huy nắm quyền sát trận. 

 “Nhìn cho kỹ, đến bao nhiêu thì tiêu diệt hết”, Tư Đồ Nam nhếch môi cười, cũng nắm giữ một sát trận. 

 “Đánh”, bên ngoài núi, tiếng hô vang lên, tu sĩ ba nhà bắt đầu tấn công, khôi phúc trận tấn công, bắn ra trận quang kết hợp với pháp khí, thần thông bí thuật, phủ khắp bầu trời. 

 Thần quang đầy trời đan vào nhau tạo thành lôi đình, từng sức mạnh hủy diệt đánh vào kết giới Thiên Đình vang lên tiếng ầm ầm. 

 “Đánh”, Long Ngũ hét lên một tiếng, Thiên Đình cũng khai chiến, từng tuyệt sát trận Hư Thiên được khôi phục, từng luồng thần quang hủy diệt được bắn ra. 

 Cảnh tượng đó cực kỳ đáng sợ, có vô số thần quang bắn ra từ Thiên Đình, người đứng xem cũng cảm thấy tê cả da đầu. 

 “Mẹ nó chứ, Thiên Đình lại có nhiều tuyệt sát trận Hư Thiên đến thế cơ à”, những người xung quanh đều nuốt nước bọt. 

 “Nhiều tuyệt sát trận như thế thì phải tiêu hao biết bao nguyên thạch”, có người chậc lưỡi: “Đây là đang đốt tiền đấy”. 

 “Năm mươi triệu tu sĩ Thiên Đình, một người góp mười nguyên thạch thì được năm trăm triệu, có tiền có thể không tùy hứng được sao?” 

 “Xem thường Thiên Đình rồi”, Yêu Hoàng nhíu mày. 

 “Một đám người ô hợp”, lão tổ Yêu tộc lạnh nhạt nói, mặc dù cũng cảm thấy quái lạ nhưng không ngạc nhiên lắm, so với Cực Đạo Đế Binh thì mọi thứ đều là kém. 

 Lại nhìn tu sĩ ba nhà, vẻ mặt ông ta rất thú vị. 

 Ngay khi thần quang bắn ra đầy trời, họ đã trố mắt rồi, đồng tử cũng đều co rụt lại. 

 Đó là rất nhiều sát trận, hơn nữa cái nào cũng đều là tuyệt sát trận Hư Thiên, phá tan bầu trời. 

 Chỉ thoáng chốc đòn tấn công của họ đã đánh vào trên kết giới Thiên Đình nhưng lại không thể đánh phá được kết giới. 

 Ngay sau đó thần quang Thiên Đình lao đến che phủ cả trời đất. 

 Máu bắn ra, từng “đóa hoa” máu tuôn ra, bóng người lập tức biến thành tro tàn, Nguyên Thần và thân xác cùng bị tiêu diệt, chẳng kịp kêu lên một tiếng thảm thiết. 

 Cảnh tượng quá đẫm máu, một đợt tấn công, ba nhà có đến mấy trăm nghìn người bị giết, máu bắn đầy trời che phủ khắp nơi, nhuộm đỏ cả mặt đất, trời đất biến này màu đỏ chói. 

 “Nhanh chóng rút lui”, Thánh Chủ ba nhà gào lên. 

 Sau đó ba người họ là người chạy nhanh nhất. 

 Không cần họ ra lệnh, tu sĩ ba nhà cũng đều liều mạng chạy trốn, vứt hết áo giáp lại, cảnh tượng hỗn loạn. 

 Trận này kết thúc, nếu còn đánh nữa tức là mình đang tự đâm đầu vào chỗ chết. 

 Chẳng hạn như số người, họ và Thiên Đình hơn kém nhau hơn bốn ngàn vạn người. 

 Về sát trận, họ thua kém Thiên Đình không biết bao nhiêu lần. 

 Về phòng vệ, họ chẳng có gì để so với Thiên Đình cả. 

 Chạy, họ chỉ có thể bỏ chạy, nếu không sẽ xuống địa ngục tập thể, Thiên Đình quá mức hung tàn, Chuẩn Đế đến cũng phải chịu thua. 

 “Đánh, đánh mạnh vào!”, Thiên Đình tức giận hét lên không ngừng. 

 Đánh không lại thì chạy, còn đâu thú vị? Nào có dễ như thế. 

 Đợt tấn công thứ hai ập đến, không trượt phát nào, kẻ chạy trốn từng người một chôn dưới chân núi. 

 Tuyệt sát trận Hư Thiên không chỉ có uy lực cực mạnh mà tầm bắn cũng rất xa, hơn tám mươi phần trăm người ba nhà đều nằm trong phạm vị tầm bắn, thế chẳng phải bị điểm danh đó sao? 

 Tiếng hét thảm thiết vang lên, còn thê lương hơn cả lệ quỷ kêu gào. 

 Những người đứng xem xung quanh không nỡ nhìn thẳng, đây nào phải là trận chiến, đây là cuộc tàn sát của Thiên Đình Đại Sở. 

 Chẳng biết lúc nào tiếng ầm ầm mới chấm dứt, Thiên Đình ngừng tấn công, đều lấy vò rượu ra, không đả động gì đến sát trận nữa. 

 Không phải là không muốn giết mà là khoảng cách đủ xa rồi, đã vượt quá tầm bắn của tuyệt sát trận Hư Thiên, có đánh cũng vô ích. 

 Còn tu sĩ ba nhà, chỉ có thể dùng từ “thảm” để hình dung. 

 Gần một trăm vạn tu sĩ nhưng chạy trốn được chỉ chưa đến một ngàn người, hơn nữa ai cũng đều bị thương, hơn một nửa đều là trạng thái Nguyên Thần. 

 “Lũ vô dụng!”, Yêu Hoàng lạnh lùng hừ một tiếng, cũng lười nhìn họ. 

 Một câu nói khiến Thánh Chủ ba nhà tức nghẹn họng, nôn ra máu, cả người lảo đảo suýt nữa ngã nhào xuống đất. 

 Mặc dù tức giận nhưng lại không dám nói, họ không chọc nổi Yêu tộc. 

 Báo ứng, đây chính là báo ứng, vốn dĩ đang trốn kỹ ở tinh không, tự dưng lại chạy về, làm bia đỡ đạn thì thôi đi, còn khiến nhiều người chết như thế nhưng chỉ nhận về được một câu “lũ vô dụng”. 

 Đây là thế giới của cường giả, pháp tắc tàn khốc đến mức đẫm máu. 

 “Tôi bấm tay tính thử, đây gọi là đáng đời trong truyền thuyết đấy”, lại có ông lão trong số các tu sĩ xung quanh vuốt râu, muốn cười nhưng không cười nổi, dứt khoát thở dài. 

 “Một cuộc gặp gỡ có đến gần một trăm vạn người bị giết”, có người thổn thức nói: “Trận chiến này ba thánh địa bại đến thảm hại”. 

 “Ba thánh địa thất bại rồi, tiếp theo đa phần là Yêu tộc”, vừa nghe thế rất nhiều người đều trợn mắt nhìn, mắng họ vô dụng, họ cũng muốn xem thử Yêu tộc muốn đánh thế nào. 

 “Thiên Đình, không sợ một trận chiến!”, trong tiên sơn Thiên Đình vang lên một giọng nói lạnh nhạt, là giọng của Diệp Thành, hắn dùng âm thạch để truyền âm. 

 Hắn vẫn đứng trên Tiên Hỏa Vân Thái, không có cảm xúc gì. 

 Hắn biết trận chiến này vẫn chưa kết thúc, trận trước đó chỉ là khởi đầu, đại chiến thật sự chỉ sắp bắt đầu. 

 “Ta đã ngửi được khí tức của đế binh rồi”, Long Nhất và Long Ngũ lẩm bẩm, vẻ mặt cực kỳ nghiêm túc. 

 Quả nhiên hai người vừa dứt lời đã nghe được tiếng ầm ầm, mặt đất mười vạn dặm cũng rung chuyển theo. 

 Trời đất trở nên âm u, chỉ thấy một tia tiên quang bắn lên trời. 

 Đó là một cái vò thần, cả người được bao bọc bởi thần quang hủy diệt, có những hình vẽ cổ xưa, vẫn có thiên âm Đại Đạo vang vọng. 

 Ngước lên nhìn vẫn có thể thấy từng cảnh tượng kỳ lạ cổ xưa. Sông núi sụp đổ, tinh tú bị hủy diệt, có vạn vật tái sinh, còn có sinh linh biến mất, biến thành vĩnh hằng trong luân hồi. 

 Nó quá mạnh, pháp tắc Đế Đạo tung bay trấn áp trời đất, từng luồng khí tuôn ra nặng nề như núi. 

 Đế uy Cực Đạo phóng ra tạo thành gợn sóng như một bàn tay vô hình quét ngang qua sông núi rộng lớn, che phủ vùng đất mênh mông. 

 Bất cứ nơi nào nó đi qua, gió đều ngừng thổi, lá rơi dừng giữa không trung, ngay cả vòng tròn thời gian cũng bị đóng băng. 

 Bầu trời âm u không còn tia sáng, chỉ còn lại vò thần đó lơ lửng chiếu sáng thế gian như một mặt trời chói sáng. 

 “Đế của Yêu tộc… Đế Binh bình Trấn Thiên”, các tu sĩ lớn tuổi run giọng nói, sắc mặt tái nhợt như nhận ra đế khí đó. 

 “Mạnh… mạnh quá!”, hai chân các tu sĩ trẻ tuổi run rẩy, nằm rạp xuống, đó như là một bậc Đại Đế. 

 Đại Đế của Yêu tộc là tượng trưng cho một thời đại, là sự tồn tại vô địch chư thiên, thống trị vạn linh, chấn động từ trước đến nay, truyền thuyết nào của gã cũng đều là thần thoại bất tử. 

 Năm tháng xưa kia, Đại Đế đứng trên đỉnh của Đạo, đế khí bản mệnh của chúng có uy lực hủy diệt trời đất. 

 “Sau năm tháng vô tận, thế mà lại được thấy bình Trấn Thiên”, Trời Tru cũng đang ngẩng đầu lên nhìn, đôi mắt hiện lên miền ký ức xa xưa như đang hồi tưởng lại quá khứ đã lâu. 

 “Ta mơ hồ nhớ được, khi Yêu Đế đến Thiên Hư, gã hệt như một thư sinh, ngồi đối diện với Thiên Vương bàn kinh luận đạo ba ngày không hết”, Đất Diệt lẩm bẩm nói: “Nhoáng cái không biết đã bao nhiêu năm”. 

 Không ai ngờ được Trời Tru, Đất Diệt từng uống rượu chung với Yêu Đế, đến nay vẫn không quên được sự kinh ngạc của Đế. 

 Ai có thể ngờ rằng sau những thăng trầm của cuộc đời, hậu duệ của Yêu Đế lại cầm bình Trấn Thiên phô trương quyền lực của mình trên bầu trời. 


 “Mở cửa núi, tự mình ra đây đầu hàng, ta có thể để các ngươi chết yên ổn”, lão tổ Yêu tộc nói, đi tới bầu trời bao la. 

 Giọng nói vang vọng, mang theo uy nghiêm không cho phép làm trái ý. 

 Mắt ông ta lướt nhìn khắp nơi nhưng xem thường mọi thứ, chỉ cúi đầu nhìn Thiên Đình giống như nhìn một đám tôm tép. 

 “Đánh phá được kết giới rồi hẵng nói”, Diệp Thành đáp lời, giọng nói rất bình tĩnh, không để lộ cảm xúc gì.