"Trận này, chính là tiêu hao chiến, đừng làm gián đoạn đấy!"
"Thời khắc mấu chốt, Hùng gia ta rất đáng tin cậy!"
"Ngươi thật sự không cần lo lắng". Long Nhất ngoáy ngoáy tay: "Uy lực đế binh hủy thiên diệt địa, tiêu hao cũng không ít hơn chúng ta là bao, cứ đua tiêu hao như thế, ta có thể khiến cho bọn họ khóc rống luôn!"
"Hơn nữa, một Đế Binh đánh không nổi phòng ngự Thiên Đình của chúng ta, ít nhất đến tam tôn đế khí, mới có thể uy hiếp chúng ta", Long Ngũ cũng mở miệng: "Đối với đế khí, ta vô cùng rõ ràng!"
Diệp Thành cười, quay đầu lại, con ngươi ảm đạm nhìn về phía ngoài núi.
Ngưu nhân Yêu tộc, vẫn còn ở đây oanh kích, gào thét kinh thiên động địa, không phải là tiêm máu gà, mà giống như là ăn thương dược.
Mỗi khi oanh kích, trời đất lại rung chuyển một lần, cái gọi là không gian đã sớm sụp đổ, thiên địa mỏng manh hoá thành hỗn loạn.
Yêu tộc cho dù có quá phận, nhưng tu sĩ tứ phương cũng là nhìn không chớp mắt, còn có mấy kẻ tiện nhân, còn vô cùng hy vọng kết giới Thiên Đình bị công phá, muốn xem hai nhà sống mái với nhau.
Kết quả là, một bên thủ một bên công, đánh đến trời sụp đất nứt.
Càng có nhiều người từ xa xôi vạn dặm chạy đến, Đông Hoang, Tây Mạc đều có cả, âm thanh tặc lưỡi thổn thức vang lên không ngừng, phần nhiều là khiếp sợ phòng ngự Thiên Đình, có thể chống đỡ được đế binh, kết giới vô cùng bá đạo.
Màn đêm dần buông xuống không gian lặng yên, còn tiếng ầm vang vẫn còn tiếp tục.
Có thể nhìn thấy được, đế khí oanh kích, không mãnh liệt bằng lúc trước, uy lực của nó, cũng không chỉ yếu đi một điểm.
Lại nhìn đến người Yêu tộc, từ lão tổ Yêu tộc đến yêu binh Yêu tộc, sắc mặt hoàn toàn tái nhợt, hơi thở trông có vẻ hỗn loạn.
Giống như Long Nhất đã nói, uy lực của đế khí bẻ gãy nghiền nát, nhưng tiêu hao cũng vô cùng khổng lồ, bọn họ cũng không chống đỡ nổi.
"Đáng chết, Thiên Đình lấy ở đâu ra nhiều nguyên thạch như thế để chống đỡ kết giới như kia". Một thần tướng Yêu tộc tức giận mắng, yêu quang toàn thân đều ảm đạm.
"Ta chờ đến lúc khí huyết khô khốc, bọn họ cũng không tốt được bao nhiêu, cũng không trụ được bao lâu." Một thần tướng khác cười lạnh.
"Về tộc lấy nguyên thạch, tiếp tục đánh!", Yêu Hoàng hừ lạnh: "Lấy xuất thân của Yêu tộc ta, có thể không đấu lại Thiên Đình của hắn sao?"
"Ta thật sự đánh giá thấp ngươi!". Sắc mặt lão tổ Yêu tộc khó coi nhất, thậm chí có chút dữ tợn, thoáng nhìn như ác ma.
"Tiểu cường* đánh không chết, đây chính là nói Thiên Đình Đại Sở!", các tu sĩ vây xem chắp tay: "Công nhận giỏi chịu đòn!"
*con gián.
"Đến đế binh cũng đánh không nổi, nên Yêu tộc hẳn là mệt chết rồi!"
"Lão phu bấm tay tính toán, Yêu tộc sẽ bị trận tiêu hao chiến này làm cho khóc!", trên đỉnh một ngọn núi, Xích Dương Tử thích ý sờ ria mép.
"Các cổ thành Huyền Hoang đều có sản nghiệp của Thiên Đình Đại Sở, không ngừng cung cấp cuồn cuộn, Yêu tộc thật sự không gồng nổi đâu!", Vô Cực Tử Du cười nói: "Trừ phi chặt đứt tài lộ của Thiên Đình."
"Xem nhẹ nghị lực của Yêu tộc quá đấy!". Trong tiên sơn Thiên Đình, Diệp Thành hít sâu một hơi, vẫn đứng bên Tiên Hoả như cũ.
Dứt lời, đã nghe tiếng ọt ọt truyền ra từ bụng hắn, hắn thân là phàm nhân, không thể so được với tu sĩ, nhất định phải ăn.
"Có gì ăn không, cho ta một chút, đói bụng!", Diệp Thành ho khan một tiếng, nhìn Thượng Quan Ngọc Nhi ở bên cạnh.
"Ây, ngươi đói bụng?"
"Vô nghĩa, nhanh lên!"
"Gọi tiếng nương tử, ta cho ngươi ăn!", Thượng Quan Ngọc Nhi cười hì hì.
"Đúng vậy! Gọi tiếng nương tử, lập tức làm đồ ăn ngon cho ngươi!", mấy người Hạo Thiên Thi Nguyệt và Bích Du cũng ồn ào noi theo.
"Đừng quậy, ta đói bụng lắm!"
"Bọn ta mặc kệ, không gọi thì không cho ngươi ăn!"
"Đừng có hù ta, ta đi tìm chỗ ăn cơm!": Diệp Thành nói, lập tức thúc giục tiên hoả, Thiên Đình lớn như vậy, người nhiều như vậy, làm sao không kiếm được chỗ ăn, hắn chính là Thánh chủ.
Chỉ là, điều khiến hắn ngạc nhiên là đối với mệnh lệnh của hắn, tiên hoả không nhúc nhích, mà bay đi chỗ khác.
"Thật là hiểu chuyện!", đám các cô gái đều cười.
Tiên hoả cũng có linh trí phân ra một sợi lửa, hoá thành một bàn tay, bày ra dáng OK.
Diệp Thành giật giật khoé miệng, ngươi đang định làm khó ta luôn sao!
"Ây da! Làm sao bây giờ! Đi không được rồi!". Các cô nương chớp đôi mắt to nhìn về phía Diệp Thành: "Gọi nương tử không?"
"Ta chính là Thánh chủ!", Diệp Thành quay người về phía một bên khác, biết Hùng Nhị ở bên kia: "Mập, cho ta chút đồ ăn!"
"Đến đây!", Hùng Nhị lon ton chạy đến.
"Tên mập chết tiệt, lăn sang một bên đi!". Các nàng chống nạnh mắng một câu, ánh mắt từng người giống như muốn ăn thịt Hùng Nhị.
"A…a ha ha!". Bị nhìn chằm chằm đến mức cả người lạnh căm, Hùng Nhị cười gượng một tiếng, thật tự giác mà lấy đồ ăn thả lại vào trong túi trữ vật, xong việc rồi, quay đầu chạy biến.
"Có huynh đệ tốt như ngươi, lão tử rất, rất vui đó", Diệp Thành sờ chòm râu bạc, vẻ mặt ý vị thâm trường.
"Không chịu gọi sao!", Thượng Quan Ngọc Nhi lấy ra một quả linh quả, không quên huơ huơ trước mũi Diệp Thành một vòng.
"Ta…". Lời nói Diệp Thành đến bên miệng thì lập tức ngừng lại, đột nhiên nghiêng đầu về hướng ngoài núi, sau đó nhắm mắt lại.
"Không sai, là Phượng Tiên!", Hồng Trần Tuyết nhẹ giọng nói một tiếng, cũng đang nhìn về hướng Tây Bắc, ở một góc của đám người kia, có một người che áo đen, nở nụ cười dữ tợn với Thiên Đình.
Nàng ta không phải là Phượng Tiên sao? Lẻn ra khỏi Linh Sơn, lại lẻn đi vào Trung Châu, chạy tới xem cuộc chiến.
"Xin lỗi, không thể bắt được ả!", Hồng Trần Tuyết than một tiếng: "Ả dùng triệu hồi nghịch hướng, tránh thoát truy đuổi!"
"Bắc Thánh cũng không phải đối thủ của ả, ở Thiên Đình, có thể đánh bại ả cũng không có mấy người, chuyện này không trách tiền bối!", Diệp Thành nhàn nhạt nói, đôi mắt vẩn đục, còn có một luồng hàn quang lập loè.