Tiên Võ Đế Vương

Chương 2441: Chiến Thần Hình Thiên!



"Một đánh bốn còn trên kèo, tên tuổi của Hoang Cổ Thánh Thể quả thật không phải là giả!", lão Chuẩn Đế câu cá thổn thức.

"Diệp Thành, tên nhát chết, vẫn muốn gánh vác một mình à?", năm mươi triệu tu sĩ nhìn mà khóc như mưa.

"Nhìn hắn không khỏi khiến ta nhớ lại một bóng lưng kiên cường bất khuất khác", trong con ngươi Thiên Tru tràn đầy hoài niệm.

"Chiến Thần Hình Thiên!", Đất Diệt cười đầy tang thương, dường như đang nhớ lại chuyện cũ, đôi mắt già nua có chút hoảng hốt.

"Cũng là Chiến Thần, nhưng lại là một vị Chiến Thần của ngày tận thế", Thiên Tru không khỏi thở dài, chậm rãi quay đi.

Ông ta còn chưa nói xong đã thấy một bóng người đẫm máu rớt xuống từ trên trời, nện xuống tạo thành một cái hố sâu trên nền đất nhuốm máu.

Sau đó, ba bóng người lần lượt hạ xuống, máu tươi vẩy đầy không trung, mặt đất cũng chấn động, nứt ra từng tấc một.

Bốn đánh một, bốn vị Chuẩn Đế lại thua thảm hại.

Diệp Thành cũng bị thương nặng, cơ thể mạnh mẽ gần như tàn phế, chồng chất vết thương, xương cốt trắng hếu nhuốm đầy máu tươi lòi cả ra ngoài, từng vệt từng vệt trông mà ghê người.

Thanh kích cũng nhuốm máu, thần đỉnh kêu ong ong tỏa ra sát khí rợp trời như chính chủ nhân của nó. Ba người kia cũng đánh đến điên cuồng.

"Phượng Tiên, để mạng lại!", Diệp Thành gầm lên như sấm, nắm chiến kích, kéo cơ thể đẫm máu xông về phía Phượng Tiên, muốn tự tay giết chết kẻ thù trước khi chết.

"Cản hắn... cản hắn lại, lên hết cho ta, cản hắn lại!", Phượng Tiên hét lên, không biết là lần thứ mấy lùi ra sau.

Ba tộc khác đồng loạt lùi lại, chỉ có khoảng mười đại thánh tộc Phượng Hoàng đầu lơ lửng sát binh là cắn răng xông lên.

"Kẻ cản ta, chết!", Diệp Thành xông đến trước mặt Đại Thánh đầu tiên, giơ tay đập chết khiến ông ta còn không phát ra nổi tiếng hét thảm.

Những Đại Thánh còn lại đốt cháy Tinh Nguyên sử dụng pháp khí.

Thần đỉnh kêu ong ong rồi trở nên khổng lồ như núi, đội trời đạp đất, không ngừng va chạm, Đại Thánh Binh bị đâm bay tứ tung.

Diệp Thành xông vào trận địch, không dùng bất cứ chiêu số nào, cầm chiến kích vung lên hạ xuống, lại có một vị Đại Thánh bỏ mình.

“Đã có chuyện gì xảy ra? Tiếng động lớn từ đâu ra thế?”. Mọi người xung quanh kinh ngạc thốt lên, nhìn ngang nhìn dọc nhưng không biết âm thanh đến từ đâu.

“Lẽ nào lại có đại tộc khác mở phong ấn sao?”

“Dù cho có đại tộc mở phong ấn thì động tĩnh cũng không thể lớn như vậy”. Mấy lão già nói với vẻ thâm thúy, hai mắt long lanh.

“Khí tức gì mà cổ xưa đến thế?”. Lão tổ bốn tộc chau mày, đến cả cảnh giới Chuẩn Đế cũng phải thấy khiếp sợ.

“Cảm giác lâu lắm rồi mới có lại”. Trời Tru và Đất Diệt mỉm cười, cả hai cùng ngẩng lên nhìn về xa: “Cuối cùng thì Chư Thiên Môn cũng đã quay về rồi”.

“Đại Sở!”. Năm mươi triệu tu sĩ của Thiên Đình cũng đã nhận thấy khí tức của cố hương, tất cả đều ngẩng đầu lên hét lớn, đầy vẻ bi thương.

Đấy là sự đan xen giữa máu và nước mắt, là sự gào thét từ trong linh hồn, là cảm xúc đã dồn nén suốt ba trăm năm, tất cả đều bộc phát vào giây phút này.

Họ đang kêu gọi hoàng đế của Đại Sở, chỉ có chín Hoàng Đại Sở mới có thể cứu Diệp Thành khỏi nguy nan, hắn đã sắp chết rồi.

Giữa bãi cát vàng, đôi mắt mờ đục của Diệp Thành đã ướt đẫm lệ, hơi thở từ chậm rãi bỗng trở nên gấp gáp hơn như đang thiếu không khí.


Lão tổ Yêu tộc trúng chiêu, bị đánh văng ra xa, lộn nhào trên trời mười mấy lượt chưa dừng lại.

“Ngầu… ngầu đét luôn!”, Các tu sĩ xung quanh ngớ người.

“Là ai?”. Lão tổ Ma tộc, Thần tộc và tộc Phượng Hoàng đều nheo mắt, nhìn chằm chằm về một hướng.

Người xuất chiêu có thể đánh bay lão tổ của một tộc thì chắc chắn cũng là Chuẩn Đế, hơn nữa còn lại Chuẩn Đế không tầm thường.