Khí Hỗn Độn cũng dâng trào ra khỏi đại đỉnh, từng luồng khói nặng như núi tiếp xúc với thần hải Hoàng Kim, nghiền ép trời đất.
“Kẻ nào ngăn cản ta thì phải chết!”, Diệp Thành lại chống đỡ thế giới Hỗn Độn, trải khắp chư thiên tạo thành bóng người, bị nghiền ép thành sương máu.
Một bậc Đại Thánh lao đến thi triển bí pháp, đánh đại thuật Sát Sinh muốn tiêu diệt Diệp Thành, tiễn hắn xuống Cửu U.
Hỗn Độn Đỉnh lao ra bảo vệ chủ nhân, một đòn tấn công phá vỡ thần quang đó.
Diệp Thành lao đến, bàn tay vàng tóm lấy, đầu của Đại Thánh đó bị rơi xuống, Nguyên Thần cũng bị hủy diệt.
“Xem thường hắn rồi!”, lão tổ Thần tộc lạnh lùng nói, muốn sử dụng đế khí để đánh trả nhưng lại bị ba người khác ngăn lại.
“Ta muốn xem thử rốt cuộc hắn vẫn còn bao nhiêu phần công lực”, lão tổ Yêu tộc hừ một tiếng, mặt mày hung tợn.
“Chỉ là mượn uy thế của Thánh Thể thôi, không cần dùng đến đế binh!”, lão tổ tộc Phượng Hoàng khẽ cười: “Quan sát là được”.
“Giết!”, lúc bốn người đang nói chuyện, Diệp Thành lại chém chết một Đại Thánh, đánh thẳng về phía Phượng Tiên, Hỗn Độn Đỉnh lơ lửng trên đỉnh đầu, chân đạp lên Hỗn Độn Hải, uy thế ngút trời.
“Ngăn hắn lại!”, Phượng Tiên Nhi gào lên.
Mặc dù khoảng cách vẫn còn khá xa, cũng có bốn đế khí bảo vệ nhưng nàng ta vẫn sợ lùi về sau, trái tim cũng run rẩy.
Cường giả bốn tộc dâng lên như thủy triều.
Diệp Thành một đường xông đến, đắm mình trong thánh quang và máu.
Hắn chiến đấu đến điên cuồng, mỗi một giọt thánh huyết đều đang bốc cháy, từng tấc Thánh Thể đều đang phun ra tinh khí.
Đây là lần cuối cùng xông pha của hắn, cũng là trận chiến cuối của hắn, dù có chết cũng không thể làm ô danh người đời trước.
Cúi đầu nhìn bầu trời rộng lớn, trong không gian mênh mông đen thẳm, hắn khoác lên mình chiến giáp màu vàng cực kỳ chói mắt.
Sóng người hết lần này đến lần khác nhấn chìm hắn nhưng hắn lại xông ra, từng người nhào đến nhưng lại bị chém chết.
Không một ai trong hơn gần chục triệu tu sĩ của bốn tộc lớn có thể chặn được đường đi của hắn, bị một mình hắn đánh bại.
Máu nhuộm đỏ cả một vùng, thi thể cánh tay bị đứt, pháp khí vỡ thành từng mảnh rơi vãi khắp nơi, biến thành cát bụi lịch sử.
Sau lưng hắn là núi xác biển máu, từng bậc Đại Thánh đẫm máu Hư Thiên, từng bậc Thánh Vương chạy đến hoàng tuyền.
“Thánh Thể mạnh biết bao, hơn gần chục triệu tu sĩ cũng không thể ngăn được một mình hắn”, tiếng kinh ngạc vang lên không dứt.
“Huyết mạch có thể so với Đế vốn dĩ là một thần thoại”.
“Danh tiếng của Hoang Cổ Thánh Thể đều vì thế là thành danh!”, các ông lão hít sâu một hơi, nhiệt huyết dâng trào.
Trong tiếng bàn luận ồn ào, tiếng ầm ầm dần biến mất.
Tu sĩ bốn tộc ngừng tấn công, tập trung lại một vùng.
Ánh mắt họ đầy vẻ sợ hãi nhìn Diệp Thành, ngay cả tay cầm kiếm cũng run lên.
Giữa không trung chỉ còn lại tiếng bịch bịch.
Nghe kỹ lại mới biết là âm thanh người đi đường.
Trên mặt đất đẫm máu cắm đầy những thanh kiếm gãy và những chiến kích, sự tồn tại của hắn như thể một mặt trời rực rỡ và chói lọi.
Lại nhìn sang bốn tộc, hơn gần chục triệu tu sĩ đều đang lùi về sau.
Diệp Thành tiến đến một bước, họ lùi một bước, đều bị đánh đến sợ, không một ai dám bước lên đánh trả.