Trong tiếng thảng thốt hoảng sợ, chín Đế Binh thăng thiên, treo ở trời cao, Đế Đạo Pháp Tắc bay như mưa, Cực Đạo Đế Uy chói chang như chín mặt trời, toả ra ánh sáng, chiếu rọi thế gian.
Lực lượng hủy thiên diệt địa hội tụ, không phải một Đế Binh bất kỳ có thể so sánh, một kích đủ để đánh sập Trung Châu.
Chín Đế Binh cùng ngân vang, quét ra một đường tiên mang.
Tiên mang chói mắt lộng lẫy, mang theo uy lực hủy thiên diệt địa, đánh vào phương bắc, nhanh đến mức mắt thường không có cách nào thấy được.
Nó vượt qua dòng sông dài của thời gian, đảo lộn càn khôn, rối loạn âm dương, mang theo sấm sét, khiến Chư Thiên cũng chấn động.
Hai, ba giây sau, một tiếng nổ vang vọng truyền khắp Bát Hoang.
Từ xa xa nhìn lại, đó là Tiên sơn Yêu tộc, bị tiên mang oanh liệt, tu sĩ Yêu tộc ở bên trong, vô luận là Đại Thánh hay là Hoàng Cảnh đều trở thành cát bụi ở dưới Cực Đạo Đế Uy.
Đúng vậy, truyền thừa Yêu tộc viễn cổ trực tiếp bị xoá sổ.
Chín Đế Khí đang run, lại liên tiếp quét ra hai đường tiên mang, vẫn đi theo hướng bắc như cũ, một tia dừng ở Ma tộc, một tia bắn vào Bắc Nhạc, rơi xuống Thần tộc.
Tiếng ầm lại vang lên, tiên sơn Ma tộc và tiên sơn Yêu tộc đều bị đập tan tành, không một sinh linh chạy thoát kiếp nạn.
“Ba cổ tộc… Ba đại chủng tộc đều bị diệt?”
“Chín Cực Đạo Đế Binh hợp công, uy lực quả nhiên áp đảo”.
“Từ hôm nay trở đi, Viễn Cổ Cửu Tộc, nên đổi cách gọi là Viễn Cổ Lục Tộc”. Lớp tu sĩ người già thổn thức, tâm tình rối rắm.
“Đại nạn của tộc Phượng Hoàng cũng đến rồi”, có người nói.
Mọi người nhìn thẳng lên trời, chín Đế Khí đã quét ra đường tiên mang thứ tư, phác hoạ ra đường cong huyết lệ, phương hướng là Đông Hoang.
Rất nhanh, bên Đông Hoang truyền ra âm thanh kinh trời động đất, gần vạn toà tiên sơn đã tan thành tro bụi trong một khoảnh khắc.
Dĩ nhiên vẫn còn chưa xong, còn có tia tiên mang thứ năm.
Tiên mang này bay đến phía tây, xẹt qua đại địa Trung Châu, bắn vào Tây Mạc, nổ vang tại Linh Sơn Phật Gia.
Lại là ầm vang cả ngày, dù có Kim Thân Vạn Phật và Đế Khí bảo hộ, Linh Sơn vẫn sụp đổ, vạn Phật đều diệt.
Thích Già thương xót, âm thanh bi thương truyền khắp toàn bộ Tây Mạc.
Vô thượng Phật đà, trước khi chết, tâm cũng không thanh tĩnh.
Bên trong thất tình lục dục, có một loại tình cảm gọi là hối hận, Phật gia từ bi, nhưng cái từ bi của ông ta lại quấy nhiễu đến nhân quả của người khác, cứu một người, lại chôn vùi cả một tộc, Phật gia truyền thừa ở mất đi trong bể khổ vô biên.
Trời đất lâm vào tĩnh lặng trong một cái chớp mắt.
Trong Huyền Hoang, không một ai dám phát ra tiếng, càng không dám hành động thiếu suy nghĩ, lòng người run sợ, thần trí suy sụp.
Qua mức chấn động, vô luận là Yêu tộc, Ma tộc, Thần tộc và tộc Phượng Hoàng viễn cổ, cùng với Linh Sơn Tây Mạc, trong vô tận năm tháng trước đây, các tộc này đều có Đại Đế, thống ngự chư thiên vạn linh, mỗi một tộc đều để lại truyền thừa bất hủ.
Nhưng truyền thừa truyền đến thời đại này lại bị xoá sổ trong một ngày, hậu duệ của Đế đã bôi nhọ uy danh tiền bối.
Muốn trách thì chỉ trách bọn họ chọc trúng người không nên chọc vào, Đại Đế truyền thừa thì sao? Đã là nợ máu thì phải trả bằng máu.
Trong cơn gió đã nhiễm mùi máu tươi, một tấm bia cao chọc trời đột ngột nhô lên khỏi mặt đất, bia đá dùng máu tươi khắc ra hai chữ Đại Sở.
Phượng Tiên bị đưa đến đây, quỳ gối dưới tấm bia đá.
Thiên Đạo có luân hồi, trời xanh tha cho ai! Báo ứng, đây là báo ứng, hiện tại báo từng món nợ nghiệp một.
“Tha mạng, tha mạng”. Tộc Phượng Hoàng bị diệt, nhưng thân là công chúa, lại còn kêu rên xin tha, thân phượng đẫm máu, mặt không có chút máu, trong mắt toàn là sợ hãi.
Ai!
Một tiếng thở dài đột nhiên vang lên, mang theo bi thương và đau thương.
Thấy từ trong hư không, một người phụ nữ đầu bạc từ trên trời tiến đến, cùng với dị tượng phượng hoàng hót vang, đan xen nhảy múa.
Đó chính là Phượng Hoàng, lão tổ chân chính của Phượng Hoàng nhất tộc, bối phận tối cao, cũng là cô mẫu của phượng hoàng lão tổ.
Bà ta xuất quan, lại trơ mắt nhìn Phượng Hoàng tộc bị diệt, thân là lão tổ, bà ta bất lực.
“Lão tổ cứu ta, lão tổ cứu ta!”. Phượng Tiên liều mạng cầu cứu, giống như bắt được cọng rơm cứu mạng cuối cùng.
“Ngươi, ta, đều là tội nhân!”. Phượng Hoàng tiến lên một bước, cười tự giễu, cũng là cười tự trách.
Đúng như lời Xích Dương nói, trong lòng bà ta chỉ có Khương Thái Hư.
Cũng vì mối tình năm xưa ấy, mà trăm năm rồi bà ta không xuất thế, bỏ lỡ quá nhiều cơ hội ngăn cản hạo kiếp.
Phượng Tiên là tội nhân thiên cổ của tộc Phượng Hoàng, lẽ nào bà ta lại không phải, lão tổ một tộc như bà ta không còn mặt mũi nào gặp tiền bối.
Bà ta giơ lên sát kiếm, chém về phía hậu bối Phượng Tiên.
Trận ân oán kéo dài trăm năm này, bởi vì cái chết của nàng ta mà đã đến hồi kết nhưng cũng có quá nhiều người vì nó mà chết
Phượng Hoàng rời đi, mỗi bước một xa, sát kiếm trong tay lơ đãng rơi xuống, thật hiu quanh.
Trong trời đất lại yên lặng một lần nữa, mọi người hoàn toàn im lặng, chỉ có tấm bia Đại Sở đứng sừng sững trong gió tanh mưa máu.
Cái này sẽ là biểu tượng: Kẻ xâm phạm Đại Sở, dù xa cũng giết!