Tiên Võ Đế Vương

Chương 2461: Từng gặp là từng gặp



Lúc Diệp Thành về đến Hằng Nhạc Tông đã là sáng sớm.

Vừa đến dưới chân núi Ngọc Nữ Phong, hắn đã nhìn thấy Hùng Nhị đứng trên một tảng đá, ở dưới có đầy người vây quanh.

“Nhìn thấy không, đây chính là nguyên thạch”. Hùng Nhị cầm một khối nguyên thạch, những giọt nước bọt phun loạn khắp trời.

“Vẫn là tiền của Chư Thiên Vạn Vực đẹp, quý giá hơn linh thạch”. Phía dưới, đám đệ tử nhìn sáng hết cả mắt.

“Đợi đã”. Hùng Nhị nói xong, liền nhảy xuống khỏi nguyên thạch, vặn vẹo cơ thể to béo, vui vẻ chạy về phía Diệp Thành.

Diệp Thành đang chuẩn bị lên Ngọc Nữ Phong, lập tức bị túm xuống.

Xong việc, Hùng Nhị liền nhấn Diệp Thành xuống đất, một trận nắm đấm béo, đám đệ tử nhìn mà hai mắt đờ đẫn.

“Bà ngoại ngươi, ngươi bị bệnh à!”, Diệp Thành mắng to, không biết vì sao Hùng Nhị lại đánh hắn.

“Hiếm thấy ngươi yếu hơn ta, ta nhất định phải đấm ngươi một trận”. Hùng Nhị cưỡi trên người Diệp Thành, một chầu đấm mạnh.

Một câu nói, thiếu chút nữa khiến Diệp Thành hộc máu, lão tử yếu nên đáng bị đánh? Con mẹ nó đây là đạo lý gì.

Cảnh tượng ngang ngược nhất đời, đám đệ tử đứng xem đều kinh ngạc đến ngây người.

Diệp Thành là người như thế nào, Thánh chủ Thiên Đình uy chấn thiên hạ, Hoàng giả Đại Sở khí thế bao trùm Bát Hoang, người mạnh đã từng giết Đế.

Giờ phút này, hắn lại bị một cục mỡ nhấn xuống đất đấm, cảnh tượng này, chỉ nhìn thôi đã cực kỳ mới mẻ.

“Vợ ơi, có người đánh ta”. Diệp Thành đánh không lại, bắt đầu kêu cứu, miệng hét to cực kỳ bá khí.

Đừng nói, cái giọng to này đúng là hiệu quả, một nhóm người phần phật hạ xuống từ trên Ngọc Nữ Phong, đều có dung nhan tuyệt thế.

Những cô gái này, không cần phải nói chính là hồng nhan tri kỷ của Diệp Thành, cũng không phải một người, mà là mười mấy người.

“Ngươi cái tên mập chết tiệt”. Các cô gái nhìn thấy cảnh tượng này, đều xắn tay áo lên, lập tức bao vây lấy Hùng Nhị.

Tiếng kêu thảm thiết ngay tức khắc vang lên, hình ảnh khiến người ta có chút không dám nhìn thẳng.

“Vợ, có người đánh ta”. Hùng Nhị cũng bắt đầu kêu lên .

“Huynh đáng bị đánh”. Đường Như Huyên truyền lời nói đến.

“Nào nào, để ta”. Diệp Thành chui vào đám người.

Gã mập kia không dễ dàng gì bò ra được ra ngoài, lại bị túm vào đám người, không nói nhiều lời, lại là một trận nhừ đòn.

Các cô gái xuống tay không nhẹ không nặng, đều không dùng tay, trực tiếp dùng chân đạp, kiểu đạp đến tàn tật đến chết.

Tiếng kêu thảm thiết không biết đến khi nào dần im bặt, Diệp Thành lúc này mới sửa sang lại quần áo, trên mặt khắc một chữ sảng khoái to đùng.

“Tướng công, về nhà rồi”. Các cô gái chớp đôi mắt to, một câu gọi vợ lúc trước nghe vô cùng vui vẻ.

“Thật ngại quá”. Diệp Thành cười ha hả.

Trời đất chứng giám, lúc trước là bị đánh sốt ruột, mới mơ hồ bịa ra một câu kia, hay thật, lại thu hút cả một nhóm người đến.

“Đi thôi”. Các cô gái cười hì hì, kéo Diệp Thành lên núi, chân bước tung tăng, lúm đồng tiền như hoa.

Bọn họ đi rồi, đám đệ tử mới từ tứ phía vây tới.

Tên mập Hùng Nhị không còn bộ dạng người, thật sự thành một đống rồi, nói là một người, nhưng lại như chiếc bánh nhân thịt dính trên mặt đất.

Mọi người kéo thẳng khóe miệng, chỉ cảm thấy cả người lạnh lẽo.

Thực tế chứng minh, vẫn không nên chọc vào Thánh chủ Diệp Thành thì tốt hơn.

Chọc hắn không đáng lo, nhưng ngàn vạn lần chớ chọc đám vợ của hắn.

Toàn bộ đều là cấp Thánh Nhân, tuy rằng ai nấy đều xinh đẹp, nhưng cũng đều mạnh mẽ, xuống tay cũng rất ngoan độc.

Trên Ngọc Nữ Phong, tiếng cười nói vui vẻ, các cô đều vẫn đang tự cười ngây ngô vì tiếng gọi vợ kia, ngọt ngào giống như ăn mật vậy.

Về phần Diệp Thành, đã tìm một gốc đại thụ, lấy quyển Vô Tự Thiên Thư kia ra, vùi đầu vào đọc một cách chăm chú.

Nếu đám Tạ Vân có ở đây, nhất định vây quanh hắn quở trách một trận.

Nhiều cô vợ xinh đẹp như vậy không chơi, lại đọc sách, không dùng thì để cho ta dùng, lãng phí thanh xuân, lãng phí sinh mệnh.

Diệp Thành say sưa đọc sách, mặc dù trong sách không chữ, nhưng lại hấp dẫn hắn, đọc sách cũng là ngộ đạo, đạo của vạn vật.

Cơ Tuyết Băng biến thành một con mọt sách, cũng không phải là không có lý do.

Thiên thư không chữ, quả thật có chỗ huyền ảo của nó, luôn luôn một loại đạo uẩn thần bí, dạo chơi trong cuốn sách.

Nhìn kỹ, trong sách có chữ, chữ chữ đều là đạo.

Hắn cứ ngồi như vậy, đã là hết ngày, cho đến màn đêm buông xuống.

Các cô gái tiến đến vài lần, nhưng nhìn thấy trang sách không chữ, đều lộ ra ánh mắt kinh ngạc, sách này rất là quỷ dị.

Biết được Diệp Thành ở đọc sách ngộ đạo, các nàng liền không quấy rầy hắn.

Một đám cô gái xinh đẹp cũng rất hiểu chuyện, đều tự tìm chỗ ngồi xuống tu luyện, phong cảnh của Ngọc Nữ Phong cực kỳ mỹ lệ.

Đến đêm khuya, hắn mới buông sách xuống, nhíu mày.

Không phải là đọc sách mệt rồi, mà là Tiên Hỏa trong Đan Hải đang rung lên kịch liệt, một loại rung động tên là phẫn nộ.

Diệp Thành có thể nắm bắt rõ ràng cảm xúc của Tiên Hỏa, hai tròng mắt lập tức híp lại, nhìn quanh bốn phía, luôn có cảm giác có người theo dõi hắn.

Chính là, hắn không hề nhìn thấy bất thường gì, những chỗ Tiên Nhãn có thể nhìn đến, không có gì khác lạ, cái này có chút quỷ dị .

Tiên Hỏa bình tĩnh lại, treo ở Đan Hải không nhúc nhích.

Diệp Thành lúc này mới thu hồi ánh mắt, lại vùi đầu đọc Thiên Thư.

Một đêm không nói chuyện, đảo mắt đã sáng sớm, ánh mặt trời ấm áp chiếu xuống.

Các đệ tử chăm chỉ của Hằng Nhạc Tông đã ngồi xếp bằng ở trên tảng đá.

Căn nguyên của Đại Sở sống lại, hấp thu từ Chư Thiên, không còn áp chế, cảnh giới tổng thể của Hằng Nhạc Tông đều đang nâng cao.

Ngọc Nữ Phong, Diệp Thành vùi đầu đọc sách, cuối cùng cũng ngẩng đầu.

Đập vào mắt đã nhìn thấy các cô gái, trật tự vây quanh hắn, đều đang nhìn hắn, hơn nữa sắc mặt còn rất kỳ quái.

“Chuyện gì vậy?”. Diệp Thành ngạc nhiên, vẻ mặt nghi hoặc.

“Vì sao tóc trắng rồi”. Các cô gái đều nói.

“Trắng rồi sao?” Diệp Thành lấy gương ra, mới thấy bản thân trong gương, tóc dài đen nhánh, từng sợi biến thành trắng như tuyết.

Hắn nhìn, bản thân trong gương đã dần dần trở nên hư ảo, cho đến khi hóa thành vô hình, không còn phản chiếu ra hắn nữa.

Hắn lại một lần nữa nhíu mày, gương không chiếu ra tướng mạo hắn, khiến hắn không nghĩ ra nguyên do, Chu Thiên rõ ràng đã bị hủy diệt rồi.

“Bái kiến Nhân Vương”. Trong khi hắn đang suy nghĩ, tiếng hành lễ của các cô gái vang lên, làm cho hắn theo bản năng nhìn về phía một hướng.

Nhân Vương đến rồi, khoanh tay, đi đường nhìn thế nào đều giống một tên trộm, rất là đáng khinh, không bộ dạng của Nhân Vương.

“Bái kiến tiền bối”. Diệp Thành cũng đứng dậy, chắp tay hành lễ.

“Ngày sau ít soi gương đi, không gì ý nghĩa gì”. Nhân Vương tiến lên, cầm lấy gương trong tay Diệp Thành, trực tiếp ném bỏ.

“Tiền bối, gương không chiếu ra ta, cái này lại là vì sao”.

“Không vì sao, đi, đổi chỗ khác nói”. Nhân Vương kéo Diệp Thành, thẳng đến Ngọc Linh Các, lần này lại mạnh mẽ vang dội.

Các cô gái nghi hoặc, cũng đi theo, lại bị chắn ngoài cửa.

Trong phòng, Diệp Thành đứng lặng, nhưng Nhân Vương thì lại vuốt cằm, đi vòng quanh người hắn, lẩm bẩm trong miệng.

“Tiền bối, có chuyện gì cứ nói thẳng”. Diệp Thành ho khan nói.

“Ngươi có từng gặp qua hắn ta không”. Nhân Vương lấy ra một bức tranh cuộn tròn từ trong ngực, trực tiếp mở ra, giơ thẳng trước mặt Diệp Thành.

Bức tranh chuyển động, hiện ra một thế giới nhuốm máu, hoặc cũng có thể nói là một chiến trường cổ xưa, rất nhiều binh khí sứt mẻ cắm xiên vẹo, xác chết ngổn ngang khắp nơi, máu chảy thành sông.

Ngoài những cái này ra, có một bóng lưng, cao lớn như núi, thân khoác áo giáp, tay cầm đoạn kiếm, bước đi loạng choạng, chiếu xuống ánh tà dương của tận thế, gian nan tiến về phía trước.

Diệp Thành khẽ nheo mắt lại, cứ có cảm giác như từng quen biết, giống như đã từng gặp ở đâu, “Bức tranh này của tiền bối từ đâu ra”.

“Vì để thôi diễn bức tranh này, lão tử đã chịu một đại kiếp”. Nhân Vương thu bức tranh cuộn tròn lại, “Nói thẳng, có từng gặp qua chưa”.

“Hình như đã từng gặp, lại hình như chưa”. Diệp Thành nói.

“Từng gặp là từng gặp, chưa gặp là chưa gặp”.

“Vậy chưa từng gặp qua”. Diệp Thành lắc đầu, “Chư Thiên Vạn Vực lớn như vậy, hỗn loạn không ngừng, quá nhiều chiến trường”.

“Điều này cũng phải”. Nhân Vương nâng tay, phất qua khuôn mặt Diệp Thành, lấy đi căn nguyên Tiên Luân Nhãn, “Cho ta mượn dùng”.


“Không có việc gì đọc nhiều sách một chút”. Nhân Vương vỗ vỗ vai Diệp Thành, khoanh tay đi ra ngoài, tư thế rất phong cách.

“Ta còn có việc thỉnh giáo”. Diệp Thành đuổi theo ra ngoài, nhưng Nhân Vương chớp mắt đã chạy không thấy người đâu.

“Yên tâm chờ đi! Không lâu sau, sẽ có một bất ngờ, cũng có lẽ là một kiếp số của ngươi”.

Nhân Vương biến mất, chỉ có một âm thanh mờ mờ truyền xuống Cửu Thiên