Tiên Võ Đế Vương

Chương 2470: Không lẽ ta nhìn lầm rồi?



Mắt thấy trang sách xuất hiện chữ biến, Diệp Thành không khỏi nhếch lên khoé miệng, Vô Tự Thư, giờ phút này ngươi đúng là nhân tính hoá ha! 

 Một đám nữ đệ tử vây quanh một vòng, gương mặt ửng đỏ, có chút xấu hổ, nhìn nước tiểu của Diệp Thành, chim nhỏ thật sự đáng yêu. 

 Diệp Thành ho khan một tiếng, kéo quần cộc lên, ý vị thâm trường nói: “Không thể phủ nhận, hôm nay ta có chút tức giận”. 

 “Diệp sư thúc đói bụng”. Một nữ đệ tử cười gượng nói. 

 “Đúng là hơi đói”. Diệp Thành sờ sờ cái bụng nhỏ. 

 Nữ đệ tử cười, lấy linh quả đưa cho Diệp Thành. 

 Diệp Thành cũng không quá khách khí, ngày thường một ngụm có thể ăn hết một viên linh quả, lần này chỉ có thể dùng hai tay nhỏ để ôm ăn. 

 Chúng đệ tử chớp chớp mắt to, bé con Diệp Thành, khuôn mặt nhỏ mũm mĩm, khiến cho tình thương của mẹ trong người bọn họ dâng lên quá độ. 

 “Không cần để ý đến ta, đi tu luyện đi!”, Diệp Thành nói, từ túi trữ vật xách ra mấy cuốn bí tịch cổ xưa. 

 Đều là bí thuật không còn tồn tại, đối với đệ tử nhà mình, hắn cũng không bủn xỉn. 

 Chúng đệ tử vui sướng, tiếp nhận bí tịch, còn không quên hành lễ với Diệp Thành, đệ tử bình thường khó có được cái vinh dự này. 

 Các nàng vẫn chưa đi xa mà ở trên Ngọc Nữ Phong, tìm mấy chỗ ngồi xếp bằng, vừa lĩnh ngộ bí pháp vừa chăm sóc Diệp Thành. 

 Diệp Thành chính là một nhân vật truyền kỳ, tạo ra rất nhiều thần thoại, thân là đệ tử Hằng Nhạc, có thể được phái đến Ngọc Nữ Phong chăm sóc hắn, các nàng coi việc này chính là một loại vinh hạnh. 

 Diệp Thành cũng ngồi xuống, ở trên đỉnh núi nổi lên một cây gậy nhỏ. 

 Tiện đà, hắn đặt Vô Tự Thiên Thư ở phía trên, bị nước tiểu làm cho ướt đẫm, sách phải phơi khô, vẫn dù sao vẫn phải đọc mà. 

 Hắn chống cằm nhỏ, thẫn thờ nhìn chằm chằm vào thiên thư. 

 Bình tâm mà nghĩ lại, việc hắn cải lão hoàn đồng không liên quan gì Vô Tự Thiên Thư, mà vấn đề là ở trên người của hắn. 

 Hắn biết rõ, bản thân hắn là một người chết, lấy hình thái người sống mà tồn tại trên thế gian, chuyện vô nghĩa gì cũng đều có khả năng phát sinh. 

 Gió thổi nhè nhẹ, suýt chút nữa đã thổi hắn bay luôn xuống dưới núi. 

 Một cánh tay ngọc bắt được hắn, đưa hắn trở về. 

 Mùi hương của thiếu nữ vây quanh bốn phía, thấm vào ruột gan, hắn quay đầu lại nhìn, mới biết là Tề Nguyệt, đôi mắt đẹp như nước chớp chớp. 

 “Súyt nữa thì ngã”. Diệp Thành sửa lại cổ áo, quan trọng là, kéo cao quần nhỏ của mình. 

 “Không ngờ Diệp sư đệ ở hình dạng trẻ con lại đáng yêu như vậy”. Tề Nguyệt cười cười, ngồi xổm xuống, không nhịn được mà vươn tay ngọc nhéo nhéo gương mặt nhỏ của Diệp Thành. 

 “Lúc ngươi còn nhỏ cũng rất đáng yêu”. Diệp Thành ngồi xếp bằng xuống: “Nhớ mang máng, ba trăm năm trước, lúc tìm được ngươi, ngươi cũng mập mạp mũm mĩm, còn mặc một cái yếm nhỏ”. 

 “Nói như thế, ngươi còn ôm ta?”, Tề Nguyệt cười nói. 

 “Một đoạn ký ức phàm trần trân quý”. Tề Nguyệt cũng ngồi xuống, ôm hai đầu gối, nhìn phương xa, thần sắc hoảng hốt. “Thanh Minh mỗi năm, ta sẽ đi đốt một nén nhang cho cha mẹ ta, đã qua rất nhiều năm, vẫn nghĩ đến bọn họ”. 

 Diệp Thành mỉm cười, vẫn chưa trả lời, cũng nhìn về phương xa. 

 Tề Nguyệt ít nhất còn nhớ rõ dáng vẻ của cha mẹ, nhưng hắn còn chưa gặp cha mẹ mình, ký ức lúc còn nhỏ của hắn chỉ là một mảnh tối đen. 

 Cái tiếc nuối này, tuy rằng là hận, lại cũng là chờ mong, cha mẹ nhẫn tâm, hơn phân nửa là do bất đắc dĩ mới bỏ rơi hắn. 

 Năm tháng quá mức xa xăm, con đường này cũng đã đi rất lâu, cái gọi là oán, sớm đã không còn, theo gió mà tan thành mây khói. 

 Tề Nguyệt đi rồi, bóng dáng có chút hiu quạnh, khiến người ta muốn yêu thương. 

 Diệp Thành cũng thu lại suy nghĩ, lấy xuống Thiên Thư đã được phơi khô. 

 Ngồi nguyên cả một ngày, đọc sách vô cùng nghiêm túc. 

 Trong lúc đó, các nữ đệ tử có đi lên vài lần, thấy Diệp Thành xem đến mê mẩn, chỉ để lại rất nhiều linh quả. 

 Hùng Nhị, Tạ Vân và Tư Đồ Nam cùng mấy tên tên khốn cũng đã đến vài lần, luôn muốn chạy đến chọc ghẹo Diệp Thành nhỏ. 

 Thế nhưng, bọn họ hình như không được may mắn cho lắm, chân trước vừa mới bò lên đỉnh Ngọc Nữ, sau lưng đã bị Thiên lão và Địa lão trực tiếp đưa về quê quán, mặc kệ ngươi nha, bọn họ vẫn còn hăng lắm. 

 So sánh với bọn dở hơi này, mấy người Dương Đỉnh Thiên đến thăm, thì bình thường, Thiên lão và Địa lão không có can thiệp. 

 Màn đêm buông xuống, Diệp Thành đọc sách rồi đã ngủ thiếp đi rồi. 

 Vừa mới nhắm mắt, trong lúc mông lung đã thấy một đạo tiên quang hiện lên trong giây lát, có bảy màu, lộng lẫy phi thường. 

 Diệp Thành đột nhiên mở mắt, liếc mắt nhìn tứ phương, lúc này mới ngẩng gương mặt nhỏ: “Lão nhân, có thấy một đạo quang bảy màu không?” 

 “Không thấy”. Thiên lão và Địa lão trả lời, hai người đều đã ngủ. 

 “Không lẽ ta nhìn lầm rồi?”, Diệp Thành xoa xoa đôi mắt to. 

 “Diệp Thành?”. Lại có làn gió thơm phất tới, một bóng hình xinh đẹp dừng ở đỉnh núi, ngữ khí kinh ngạc, mang theo ngữ ý thăm dò. 


 “Một lời khó nói hết, không nói cũng thế”. Diệp Thành xua tay, nói nữa hắn rơi mất mất, anh danh một đời, không còn sót lại một chút gì. 

 “Đến đây ta ôm một cái”. Hồng Trần Tuyết cũng bộc phát mẫu tính quá độ, bế Diệp Thành lên, nhéo nhéo gương mặt nhỏ của hắn, chọc chọc cái bụng nhỏ. “Tới, gọi cô cô”. 

 “Cô cái beep! Bỏ ta xuống”. Diệp Thành mắng to. 

 “Dáng vóc không lớn, cái nết vẫn quá trời ha!”, Hồng Trần Tuyết bị chọc cười, nhóc con nổi giận cũng đáng yêu như vậy.