Trong cổ trấn, có một vườn nhỏ đơn sơ, cánh hoa bay tán loạn, là nơi mà Diệp Tinh Thần và Thánh nữ Tinh Nguyệt thành thân.
Chuyện bi thảm chính là cùng ngày hôm đó, Diệp Tinh Thần bị kiếm Tru Tiên giết.
Sau đó, lại rước lấy huyết kiếp lớn hơn nữa, Hồng Trần, Sở Linh Ngọc, Sở Huyên, đều đã vong mạng ở trong trận chiến đó.
Tiếng kẽo kẹt vang lên, cửa căn nhà nhỏ mở ra, một người phụ nữ tóc bạc bước ra, dụng mạo tuyệt thế, khuôn mặt tiều tụy.
Đây là tu sĩ, nhưng trên người lại mặc đồ trắng giống như thê tử của một tánh bình thường, không nhiễm một chút sát khí nào.
Người phụ nữ này, không cần phải nói, chính là Thánh nữ Tinh Nguyệt
Ba trăm năm hoa tàn hoa nở, một kiếp luân hồi, chôn vùi một tình yêu, để lại một đời đau thương, nơi này vẫn là khu vườn nhỏ ở phàm nhân giới.
“Ta biết, ngươi sẽ đến đây”. Diệp Thành khẽ mỉm cười.
“Một ngày nào đó, hắn sẽ trở về”. Thánh nữ Tinh Nguyệt vén mái tóc đẹp: “Bất luận là qua bao nhiêu năm tháng, ta đều sẽ ở đây đợi hắn”.
Diệp Thành im lặng nhìn Thánh nữ Tinh Nguyệt, cảm thấy áy náy trong lòng.
Hắn tìm được rất nhiều người chuyển thế nhưng lại không có Diệp Tinh Thần, khiến cho người phụ nữ si tình này phải sống cô độc theo năm tháng chỉ vì chờ đợi hắn trở về.
Diệp Thành lại thở dài một hơi, Diệp Thành rời đi, bóng dáng hiu quạnh.
Hắn và Thánh nữ Tinh Nguyệt vô cùng giống nhau, cô ta đang đợi Diệp Tinh Thần, còn hắn lại đợi Sở Huyên Nhi và Sở Linh Nhi.
Lại có bao nhiêu người cũng giống như bọn họ, tuy trở về cố hương, lại không có người năm xưa, toàn bộ đều sống trong ký ức họ.
Màn đêm tĩnh mịch, hắn nhắm mắt lại, yên lặng đi về phía trước, vượt qua núi lớn, xẹt qua thương nguyên, giống như du khách, cũng giống như nhà truyền đạo, một đường phong trần, chưa từng nghỉ chân.
Con đường ba trăm năm trước hắn đã đi qua, nay lại đi một lần nữa.
Điểm bất đồng chính là, năm đó hắn tìm người Đại Sở chuyển thế, mà lần này, hắn tìm chính là Lục Đạo và Hồng Trần.
Một toà thành của phàm nhân, hắn dừng chân trước một quán trà.
Hắn còn nhớ rõ, vào ba trăm năm trước, nơi này có một ông lão bán trà, đó là Linh Chân Thượng Nhân bị phế bỏ tu vi.
Năm đó, hắn từng nghỉ chân tại quán trà này, uống một chén trà của Linh Chân, lại là cái chuyện gọi là nhân quả của hai người.
Quán trà bây giờ vẫn chỉ có một ông lão, nhưng không phải là Linh Chân, xem ra hẳn là, ông ấy là hậu nhân của Linh Chân.
Kẻ thù có thể khiến hắn nhớ rõ cũng không nhiều lắm, như Linh Chân Thượng Nhân, như Doãn Chí Bình, như Thành Côn, trải qua năm tháng, bóng dáng của bọn họ vẫn còn lưu lại trong ký ức.
Hành trình này của hắn, máu tươi chảy dài, xương cốt bị giẫm đạp, đó là năm tháng chông gai, sẽ trở thành chuyện xưa để kể cho hậu nhân nghe.
Hắn liếc nhìn quán trà lần cuối, rồi bước lên trời
Hắn không quay về giới tu sĩ, còn ở nhân gian, hắn có linh cảm, Hồng Trần và Lục Đạo, đều sẽ ở phàm nhân giới.
Tiếp theo, là một hành trình dài của hắn, hắn từ Nam Sở ở phàm giới đi đến Bắc Sở ở phàm giới, rồi đến cực Bắc ở Đại Sở, vòng qua Bắc Chấn thương nguyên, một đường đến Nam Hạ.
“Có âm minh khí”. Lần đầu tiên Thiên lão và Địa lão từ trong hư vô bước ra, một trái một phải đứng bên cạnh Diệp Thành.
Không cần hai người bọn họ nhắc nhở, Diệp Thành cũng phát hiện có chỗ không đúng.
Tuy tu vi hắn thấp, nhưng ánh mắt vẫn còn đó, với cảm giác của người từng giết Đế, đối phương tuyệt đối không ở dưới cấp Chuẩn Đế.
Ở dưới ánh mắt của ba người, mặt biển phẳng lặng nổi lên sóng gió, một lực lượng thần bí lại cổ xưa bỗng nhiên hiện ra.