Sau đó vẻ mặt mười năm như một của hắn ta xuất hiện tia cảm xúc, vẻ mê mang trong mắt cũng dần biến mất theo tiếng đàn.
“Thú vị đấy”, mắt mọi người sáng rực, như ngừng thở.
“Tướng công, ta là Tuyết Nhi đây”, Sở Linh Ngọc gảy đàn, nghẹn ngào nói, Tuyết Nhi là tên lúc còn là người phàm của cô ta.
“Sư tôn, ta là Tiêu Nhi đây!”, Hồng Trần Tuyết cũng rơi nước mắt, khóc không thành tiếng, nước mắt làm nhòe tầm nhìn của bà ấy.
“Tuyết Nhi? Tiêu Nhi?”, Hồng Trần lần đầu tiên cất tiếng nói, khóe môi hơi động, giọng hơi khàn, ngây người nhìn hai người phụ nữ.
“Vẫn còn nhớ bọn ta...”, hai người không dám ngừng.
“Nhớ”, Hồng Trần nhắm mắt lại, hít sâu một hơi.
Lúc mở mắt ra, hai mắt hắn ta đã trở nên tỉnh táo, nước mắt lưng tròng như nhớ lại chuyện quá khứ.
Hắn ta muốn đứng dậy nhưng không động đậy được, pháp lực bị trấn áp, cũng không phá được phong ấn và trấn áp của mấy vị Đế Binh.
“Đây là đâu?”, Hồng Trần nhìn mọi người, ánh mắt dừng lại nơi Chín Hoàng Đại Sở, híp mắt lại: “Chín Hoàng?”
“Xem ra ngươi nhận ra bọn ta”, Viêm Hoàng mỉm cười.
“Thánh Chủ đời thứ nhất - Viêm Hoàng, đương nhiên là vãn bối nhận ra chứ”, Hồng Trần nói, thân là Thánh Chủ đời thứ chín mươi tám hậu duệ của Viêm Hoàng, dĩ nhiên hắn ta từng đi vào cấm địa của Viêm Hoàng, cũng từng nhìn thấy tượng của Viêm Hoàng.
Đến độ hắn ta cũng có thể nhận ra tám Hoàng khác, chín hoàng giả, tượng của họ đứng sừng sững ở rất nhiều nơi của Đại Sở.
Nhưng hắn ta không hiểu, chín Hoàng đã chết từ lâu rồi, thế mà vẫn còn sống đứng ở đây khiến hắn ta cảm thấy choáng váng.
Còn có Sở Linh Ngọc, hắn ta nhớ rõ cô ta là một người phàm.
Rất nhiều thứ mơ hồ xuất hiện ở đây, nhìn thấy rất nhiều người hắn ta chưa từng gặp, cho dù là tâm cảnh của hắn ta cũng bị màn sương mù bao phủ.
Như là một giấc mộng khiến hắn ta không thể phân biệt được đâu là thực, đâu là mơ.
Mọi người không nói gì, đều híp mắt nhìn chằm chằm một mình Hồng Trần.
Họ nhận ra cảnh giới của Hồng Trần đã từ cảnh giới Chuẩn Đế giảm xuống cảnh giới Chuẩn Thiên, không có uy lực mạnh trước đó nữa.
“Tại sao lại giết Nhược Hi?”, vẫn là Diệp Thành lên tiếng hỏi trước.
“Nhược Hi? Ai là Nhược Hi?”, ánh mắt Hồng Trần lộ ra vẻ ngờ vực.
Vừa nghe nói thế, Diệp Thành nhíu mày, mọi người cũng nhíu mày.
“Dừng tiếng đàn lại đi”, Đông Hoàng Thái Tâm nó.
Hồng Trần Tuyết và Sở Linh Ngọc lập tức nhấc tay lên không di chuyển trên dây đàn nữa, tiên khúc Cửu U du dương cũng dừng lại.
Tiếng đàn vừa dừng, Hồng Trần rũ đầu xuống, sắc mặt lại trở nên như khúc gỗ, hai mắt cũng trống rỗng.
Kỳ lạ nhất là tu vi Chuẩn Thiên của hắn ta lại tăng lên cấp Chuẩn Đế, uy lực mạnh đó lập tức được hồi phục.
Mọi thứ như quay lại điểm xuất phát, Hồng Trần lại trở nên đờ đẫn như xác không hồn, không có cảm xúc.
“Tiền bối, đây…”, Hồng Trần Tuyết và Sở Linh Ngọc nhìn Đông Hoàng Thái Tâm, đôi mắt đầy nước hiện lên vẻ lo lắng.
“Thế nên, cho dù hắn ta tỉnh táo cũng khó nói cho chúng ta biết… rốt cuộc Nhược Hi là ai, tại sao lại giết cô ta”.
“Đảo ngược pháp tắc thời không và luân hồi, tiên khúc Cửu U cũng không dễ khiến hắn ta khôi phục lại ký ức cũ sao?”, Viêm Hoàng nhíu mày nói.
“Nói cách khác đạo hành tu vi của hai cô gái này không sâu”, Thiên Lão và Địa Lão đều vuốt râu.
“Chuyện này không liên quan đến đạo hạnh”, Diệp Quân xoa cằm: “Ký ức của hắn ta bị pháp tắc trong thế gian xóa sạch ngay khi tỉnh táo, rất khó nghịch chuyển”.