Tiên Võ Đế Vương

Chương 249



“Sơ hở đầy mình”, Tề Vân cười nhạt, hắn hơi né người, Ô Thiết Côn đang hướng về người hắn cứ thế bay xuôi xuống, còn hắn lật tay tung ngay một chưởng về phía Hổ Oa.

Hổ Oa không tăng cường phòng ngự nên trúng luôn đòn của Tề Vân, thế nhưng cậu nhóc cũng không chịu nhàn rỗi, Ô Thiết Côn trong tay gạt ngang, cứ thế nện thật mạnh vào người Tề Vân.

Một chiêu quyết định thắng bại của cả hai.

“Tiểu tử, ngươi muốn chết à?”, bị Hổ Oa nện cho một côn đau điếng, mặt Tề Vân tối sầm cả lại, hắn lập tức vung tay đánh ra ba đạo kiếm khí sắc lạnh.

Hổ Oa thấy vậy thì hoang mang vung Ô Thiết Côn.

Keng! Keng! Keng!

Ba đạo kiếm khí bị Hổ Oa chặn lại, lúc này Tề Vân đã vươn tới đánh ra một chưởng, Hổ Oa vội vung côn chặn ngay trước mặt.

Bang!

Một chưởng của Tề Vân trúng ngay trên Ô Thiết Côn khiến Hổ Oa bị ép lùi về sau.

Đánh trực diện thì Hổ Oa vẫn lép vế hơn một chút. Tu vi của Tề Vân cao hơn cậu ta hai tầng, lại được gia tộc bồi dưỡng nên Hổ Oa không thể so sánh được.

Bang! Bang!

Trên chiến đài, Hổ Oa cố gắng chống đỡ nhưng vẫn không thể ngăn lại thế tấn công của Tề Vân, cậu ta liên tiếp lùi về sau không có cửa thắng thế.



“Nhìn kìa, ta nói rồi mà”, bên dưới lại vang lên tiếng bàn tán xôn xao.

“Theo ta thấy thì hắn bại trận cũng chỉ là vấn đề về thời gian thôi”.

“Khoảng cách này quá lớn, lại còn dùng côn, không bại mới lạ”.

So với những người này thì Diệp Thành lại điềm tĩnh ngồi một chỗ, cho dù Hổ Oa có thất bại thì hắn cũng không thấy mất mặt, vì hai người cho dù là luận về tu vi hay gia thế thì đều không cùng đẳng cấp, Hổ Oa có thua cũng là thua về điểm xuất phát mà thôi.

Bang!

Hổ Oa lại lần nữa bị đánh lùi về sau và ói ra máu. Có điều, trên khuôn mặt Hổ Oa lại chẳng có vẻ gì là khó coi. Chàng trai thật thà đôn hậu rất bình tĩnh, phần lớn thời gian đều giành để phòng ngự.

Có điều, vì cơ thể từng được chân hoả của Diệp Thành tôi luyện, lại thêm có kinh nghiệm giao đấu với Tử Huyên nên khả năng đối kháng của cậu ta không đơn giản chỉ là ở tầng ngưng khí thứ ba, đây cũng là lý do mà dù đấu lâu như vậy nhưng Hổ Oa lại không bị bại trận nhanh chóng.

“Ngươi còn không bại?”, Tề Vân lên giọng, kiếm khí trong tay không ngừng chém xuống, chưởng ảnh chưởng ấn không ngừng nghỉ giây phút nào.

Hổ Oa không nói lời nào, vẫn dốc sức vung Ô Thiết Côn trong tay liên tục, không biết từ bao giờ, Ô Thiết Côn trong tay cậu ta có sự thay đổi, trong khi vung côn còn xuất hiện hư ảnh của côn. Những hư ảnh này mặc dù rối loạn nhưng lại tụ họp với nhau theo quy luật nào đó, và phòng ngự dần dần được tăng cao.

“Côn trận”, Từ Phúc trên vân đoan rõ vẻ ngạc nhiên, có vẻ như nhìn ra được một vài manh mối về côn trận của Hổ Oa.

“Tiểu tử này không hề đơn giản”, Sở Huyên khẽ mỉm cười, “từ đầu tới giờ thần sắc của cậu ta đều rất bình tĩnh, so với Tề Vân của nhà họ Tề thì tâm trạng cậu ta ổn định hơn”.