Tiên Võ Đế Vương

Chương 2495: Cho dù đây là một con đường chết



“Ta sẽ tự mình đưa ngươi đi, nhưng có một chuyện ta cần phải giải thích một chút”. Đông Hoàng Thái Tâm nhẹ nhàng nói: “Lần này, Đại Sở không thể giúp đỡ ngươi bất kỳ cái gì, lần này tất cả đều phải dựa vào chính bản thân ngươi”.

“Ta rất muốn biết, thành Vô Lệ, rốt cuộc nơi này có gốc gác thế nào?”. Đôi mắt Diệp Thành nhìn thẳng, hy vọng có được đáp án chính xác nhất.

“Ta chỉ có thể nói cho ngươi, nó không thuộc về vạn vực chư thiên”.

“Ta lại không cho rằng như thế, thành Vô Lệ có thể thuộc về Thiên giới hoặc là thuộc về Minh giới”. Diệp Thành thăm dò.

“Không phải trong Tam giới”. Đông Hoàng Thái Tâm từ từ nói: “Nó thần bí, không hề thua kém năm khu cấm của Huyền Hoang, Võ Đế tôn trước đây… Thậm chí cả các đời Đại Đế Huyền Hoang đều có di huấn truyền xuống rằng: không thể chọc đến cấm khu, không được trêu vào thành Vô Lệ”.

Diệp Thành nhíu mày, chuyện thần bí này là lần đầu tiên mà hắn nghe được.

“Cực Đạo Đế Binh không thể rời Đại Sở một lần nữa, thế nhưng cho dù có đem theo chín Đế Binh thì Đại Sở cũng không phải là đối thủ của thành Vô Lệ, xin lỗi, Đại Sở có sứ mệnh của Đại Sở! Nếu ngươi muốn cứu Sở Huyên hoặc Sở Linh, ngươi chỉ có thể bước qua cầu Nại Hà, đi qua Lăng Tiêu Tiên Khuyết, thế nhưng đó là đi qua Cửu U Hoàng Tuyền”.

“Ta hiểu rồi”. Diệp Thành hơi hơi mỉm cười, đưa Hiên Viên Kiếm ra ngoài cơ thể, đó là Đế Binh, cần phải bảo vệ Đại Sở.

“Ngươi có thể lựa chọn con đường sống”. Đông Hoàng Thái Tâm nói.

“Bây giờ, ta còn cái gì để sợ nữa!”. Diệp Thành tiêu sái mỉm cười, nâng chân nhỏ lên, một bước lên trời

Đông Hoàng Thái Tâm thở dài, bước chân nhẹ nhàng, bước vào hư vô, phất nhẹ tay, thu Diệp Thành vào trong ống tay áo dài.

Thần nữ của Côn Luân thi triển đại thần thông, bước ra Đại Sở.

Sau nàng ta, trong Thiên Huyền Môn lại có không ít người một bước bay lên trời.

Không có ngoại lệ, đều là Chuẩn Đế, Cửu Hoàng cũng ở trong đó, nhưng vẫn chưa mang Cực Đạo Đế Binh, cũng không phải là đi đánh nhau.

“Không biết nói chuyện này cho hắn biết, là đúng hay là sai”. Nguyệt Hoàng nhẹ giọng nói: “Cầu Nại Hà chính là đường đến Hoàng Tuyền”.

“Ít nhất, sẽ không để lại hối tiếc”. Viêm Hoàng mở miệng nói.

“Chúng ta có phải nên gọi Hồng Trần và Lục Đạo đến không”. Chiến Vương nói: “Dùng người mạnh, chưa chắc sẽ thua”.

“Chớ nên xem thường thành Vô Lệ”. Sở Hoàng nói nhàn nhạt.

Chúng Hoàng không nói, rất hiển nhiên, không thể thả Hồng Trần và Lục Đạo, cho dù thả, cũng không nhất định sẽ đánh thành Vô Lệ.

Hết thảy, vẫn phải dựa vào chính bản thân Diệp Thành, Đại Sở không thể nhúng tay vào.

Trời sao mênh mông, thành Vô Lệ bay lơ lửng, tiên quang bốn phía.

Trên cầu Nại Hà, Chuẩn Đế bán rượu, vẫn đang bước những bước chân già nua, uy áp trong u tối, đè xuống làm ông ta khom lưng.

Mạnh như Chuẩn Đế bước đi cũng khó khăn, cơ thể già không ngừng rạn nứt.

Trên cầu Nại Hà, không chỉ một mình ông ta, còn có mười mấy thân ảnh, thanh niên, trung niên, lão niên đều có, trong mắt đầy lệ quang.

Bọn họ cũng giống như Chuẩn Đế bán rượu, trong thành Vô Lệ cũng có những người họ yêu thương, ngày đêm nhớ mong.

Cho dù đây là một con đường chết, nhưng vẫn là người trước ngã xuống, người sau tiến lên.

Gió nhẹ thổi đến, ba, năm bóng người cùng nhau hóa thành tro bụi.

Sau đó, lại không ngừng có người ngã xuống, đều còn chưa đến được cuối cầu, đã hóa thành tro bụi, rồi biến mất theo gió.

Ranh giới giữa sống chết, đôi mắt già nua đục ngầu kia phủ đầy vẻ nhu tình cổ xưa, đến chết vẫn kêu gọi.

Nước mắt trong suốt làm mờ đôi mắt của ông ta, trong lúc cơn mê, còn có thể nhìn thấy một bóng hình xinh đẹp, nhảy múa nhẹ nhàng dưới ánh trăng.

Chuẩn Đế cũng si tình, nhưng ông ta cuối cùng vẫn không thể vượt qua cầu Nại Hà.

Tứ phương đều thở dài, nỗi bi ai tràn ngập, cầu Nại Hà hoa mỹ, đã mai táng quá nhiều vong hồn, trước khi đi đều mang theo sự tiếc nuối.