“Chư thiên, không phải là không có ai!”. Mấy lão tiền bối cũng hăng hái, mỗi người vén tay áo lên, gào đến sôi trào nhiệt huyết.
Mọi người đều muốn nhìn thánh thể, muốn sáng lập thần thoại một lần nữa.
“Chúng ta già rồi”. Cửu Hoàng Đại Sở lắc đầu cười, tự nhận không bằng hậu bối, đây đã không còn là thời đại của bọn họ nữa.
“Ta… cũng già rồi”. Đông Hoàng Thái Tâm vươn tay ngọc, không quan tâm đến sự rụt rè của con gái, tay cầm lấy tay của Kiếm Thần.
Kiếm Thần mỉm cười, thần thoại chư thiên cũng hàm chứa sự dịu dàng.
Mà Diệp Thành lại phải trải qua khảo nghiệm sinh tử, vì tình cảm kia mà gian nan tiến lên trước, chẳng sợ đó là đi lên một con đường không thể trở về.
Đùng! Đùng! Đùng!
Tiếng vang ầm ầm vang lên, thong thả mà có tiết tấu.
Đó là tiếng Diệp Thành bước đi, thân thể nặng như núi lớn, thế nên bước đi cũng nặng nề, đạp lên cầu Nại Hà.
Từ xa nhìn lại, bóng dáng của hắn uy nghiêm, kim quang toàn thân tỏa ra bốn phía, thánh khu bá đạo, giống như được đúc ra từ vàng.
Hắn là chiến thần, chiến thần bễ nghễ Bát Hoang, uy chấn hạo vũ, khí cái chư thiên, tồn tại của hắn, chính là một thần thoại.
Mọi người nghe thấy một tiếng răng rắc, một khối ngọc giản chứa tiên quang ký ức bị phong ấn đã bị hắn bóp nát, thanh âm thanh thúy có thể nghe được rõ ràng.
Tiên quang ký ức bay về phía đối diện, hoàn toàn đi vào giữa mày của Sở Huyên.
Nàng vẫn đứng duyên dáng ở đó, biểu cảm lạnh nhạt, không có tình cảm, tiên quang ký ức ở thần hải rong chơi, không dung nhập được.
“Lại không có hiệu quả”. Diệp Thành híp mắt lại một chút.
Tiên quang ký ức giải phóng, chuyện kỳ lạ này chỉ xuất hiện ba lần, một lần là ở Hồng Trần, một lần là Cơ Tuyết Băng, một lần ở Tịch Nhan, không ngờ, đến Sở Huyên cũng là thế này.
Biến cố kỳ lạ này khiến cho hắn bất ngờ, lại khiến cho ánh mắt của hắn càng thêm kiên định, ngẩng đầu ưỡn ngực mà bước đi, mỗi bước đều vững vàng hữu lực.
Dù thế nào đi nữa, hắn đều phải đi đến đối diện, cho dù Sở Huyên có thể giải phong ấn hay không, hắn nhất định cũng phải đưa nàng về nhà.
Cầu Nại Hà khổng lồ, không ngừng rung động.
Hắn cũng gặp áp lực, bước đi càng trở nên nặng nề thêm.
Trong không gian mơ hồ, tiếng thánh cốt của hắn vỡ vụn, thánh thể lại vỡ ra lần nữa, màu tươi đầm đìa.
Mỗi một bước chân, áp lực có một không hai lại nặng thêm một tầng.
Mỗi một bước chân, đều để lại một dấu chân đầy máu tươi.
Đại Thành Thánh Cốt trợ uy, đối kháng uy áp, Huyết Kế Giới Hạn bá đạo, bất tử bất thương, lần lượt vì hắn mà chữa trị vết thương.
Hắn đã đến đủ gần, cách đó không xa là điểm kết thúc.
Nhưng sự bất khuất của hắn, dường như đã chọc giận pháp tắc, không còn tàn sự phá mà là uy áp mạnh hơn nữa.
Đó là một lực lượng cực kỳ cường đại, thần bí lại cổ xưa.
Là lực lượng cổ xưa kia từ từ xoá bỏ trạng thái Huyết Kế Giới Hạn.
Diệp Thành gào rống, hai tròng mắt đỏ lên, gân xanh nổi lên trên trán, hai chân bị cong đi, lại thẳng ra, đầu cao ngạo bị đè thấp kia, cũng lại một lần nữa… cứng cỏi ngẩng lên.
Một tiếng “rầm”, hắn đạp xuống một bước, dẫm đến mức cầu cũng rung chuyển.
Cơ thể của hắn ngã xuống, lộ ra cơ bắp và xương cốt sáng ngời ra ngoài, máu tươi chảy khắp người, cũng khiến hoa trên cầu Nại Hà nhiễm đỏ.
“Các ngươi cao cao tại thượng, có nhìn đến chúng sinh không?”