Hắn bước đến bên cửa sổ chọc một cái lỗ, im lặng xuyên qua khe hở nhìn về phía bên trong.
Diệp Thành nhìn một hồi bèn quay đầy, hung hăng dụi mắt, bị tiên quang trên người Sở Huyên lóe mờ cả mắt.
"Chu choa, vụ gì đây?", một tiếng hài hước vang lên sau lưng, Hùng Nhị, Tạ Vân và Tư Đồ Nam cùng nhau bước tới.
"Chào buổi sáng", Diệp Thành thuận miệng chào hỏi, song vẫn còn dụi mắt.
"Anh đây bấm tay tính toán, vẫn chưa làm ăn được gì", Hùng Nhị bấm bấm mấy ngón tay mập mạp, nói với vẻ đầy thâm ý.
"Ông đây bấm tay tính toán, vẫn chưa dùng Hợp Hoan Tán", Tạ Vân ra vẻ thầy bói, nói đầy ẩn ý.
"Cút, bớt trêu cợt của ông đây đi!", Hùng Nhị bước tới đạp cho phát.
"Nào, đây là thứ tốt nè", so với hai tên kia, Tư Đồ Nam cũng coi như đáng tin hơn nhiều, lấy một túi trữ vật ra đưa cho Diệp Thành.
"Thứ gì vậy?", Diệp Thành không khỏi mở túi trữ vật ra.
"Bom cay", Tư Đồ Nam nhếch miệng cười: "Chằng phải đã là rồi à! Phải cho Sở Huyên sư thúc rớt một giọt nước vì ngươi sao, quăng một phát đừng nói một giọt, một chậu cũng đầy".
"Còn có thứ tốt như vậy nữa hả!", Diệp Thành vươn tay lấy ra một viên.
Cái gọi là bom cay, ừ chính là một trái trứng to cỡ trái trứng gà, cũng giống như tảng đá, sờ lên bóng loáng đen thui.
"Cái này được không vậy!", Diệp Thành lăn qua lộn lại đánh giá.
"Không được thì ta còn có cái khác", Tạ Vân nhét cho hắn một túi bự.
"Đây là gì?", Diệp Thành cất bom cay vào lòng, thuận tay nhận lấy túi trữ vật Tạ Vân đưa sang.
"Bột tiêu đặc chế, tuyệt đối còn tốt hơn cả thần khí", Tạ Vân chớp chớp mắt, cười đầy đáng khinh.
"Nào, đến lượt ta!", Hùng Nhị cũng nhét cho hắn một túi trữ vật, cười khà khà nói: "Nước bột tiêu, đảm bảo đủ".
"Ba người các ngươi đúng là huynh đệ tốt của ta mà!", Diệp Thành chậc lưỡi.
"Nào, thử xem sức mạnh như thế nào", ba tên kia vui vẻ bước đến trước cửa sổ, tìm một cái cây nhấc cửa sổ lên.
Tư Đồ Nam ném bom cay vào, Tạ Vân vải một túi bột tiêu, Hùng Nhị thì đổ một vại nước bột tiêu vào bên trong.
Ba người làm xong, cửa sổ bèn bị đóng lại, cả ba chung sức bịt kín toàn bộ khe hở của Ngọc Nữ Các.
Cuối cùng, ba tên kia mới so dấu tay OK với Diệp Thành.
"Có chắc dùng được không vậy?", Diệp Thành cũng sáp tới.
"Chắc chắc luôn", Tạ Vân ôm lấy cổ Diệp Thành ngồi trên thềm, còn thuận tay đưa qua cho hắn một bình rượu.
"Chờ xem! Lát nữa đi ra chắc chắn khóc nước mắt đầy mặt", Hùng Nhị và Tư Đồ Nam cũng ngồi xuống với vẻ mặt chắc chắn.
"Vậy những thứ kia cũng không có tác dụng thì sao?", Diệp Thành quay đầu ngó Ngọc Nữ Các, cứ cảm thấy sẽ xảy ra chuyện không hay.
"Không được thì đánh khóc, mượn Đế Uy ấy, nàng lại không đánh lại ngươi".
"Nếu không thì trực tiếp lôi lên giường, làm nàng khóc".
"Ta cho rằng chuốc ít Hợp Hoan Tán cho nàng là cách tốt nhất".
"Các ngươi không cảm thấy sau lưng... cứ lạnh lẽo thế nào à", Diệp Thành sờ gáy, cảm thấy gió lạnh vèo vèo.
"Lạnh hả?", ba tên kia đồng loạt quay đầu lại.
Lại nhìn con ngươi xinh đẹp của nàng, nó vẫn lạnh lùng như băng, đừng nói nước mắt, ngay cả hơi nước cũng không có, nào có vẻ gì là muốn khóc.
"Nàng đói không, ta đi nấu cơm cho nàng", Diệp Thành vỗ mông đứng dậy cười ha ha, không chút do dự xoay người bỏ chạy, tư thế kia vô cùng nhanh nhẹn lưu loát.
Có điều, Sở Huyên lại nhanh tay hơn, Hùng Nhị và Tư Đồ Nam đi đâu thì Diệp Thành cũng bị đưa đi theo.
Oa! đám Long Nhất, Long Ngũ, Tiểu Linh Oa vừa lên núi đều ngửa đầu, mở to mắt nhìn theo Diệp Thành bay đi.