Nếu tính ra thì chẳng phải Hồng Trần Tuyết nên đến cảm ơn hắn sao?
Ngay cả Sở Linh Ngọc cũng chịu khổ, tự nhiên bị bắt nhìn hiện trường được phát sóng trực tiếp, ai biết là có kiềm chế được bản thân không, có thể cũng tới tham gia động phòng luôn thì sao.
Trở lại Hằng Nhạc, cơm vẫn còn nóng hổi, nhưng Sở Huyên cũng vẫn như thế, không nhúc nhích, đi lên đỉnh núi, lại nhìn lên hư vô mờ mịt.
Diệp Thành thu dọn một bàn đồ ăn, vứt đi thì thật đáng tiếc.
Kết quả là, cả bàn đồ ăn đều được hắn đưa sang cho đám anh em tốt của mình.
Sau đó, hắn mở Thiên Nhãn, chạy tới chạy lui khắp các ngóc ngách của Ngọc Nữ Phong, đi đến đâu cũng có động tĩnh đến đấy.
Cấm chế của Thiên Huyền Môn bị hắn đảo loạn, còn tưởng bở muốn nhìn lén chuyện tốt ở nơi này.
Làm xong chuyện này, hắn mới xoa tay bước lên đỉnh núi, nhếch miệng cười nói: “Việc nào ra việc đó, không phải mang thù”.
Sở Huyên không nói gì, không phản ứng lại hắn, vẫn còn nhìn hư vô mờ mịt.
“Đi, đưa nàng đi đến một nơi tốt”. Diệp Thành nắm tay Sở Huyên, kéo lên rồi bước đi, một bước xông lên hư thiên.
Nói dễ nghe thì là muốn đưa Sở Huyên đi dạo.
Thật ra, là đi tránh nạn! Với cái tính bạo lực kia của Hồng Trần Tuyết, nếu mà tỉnh táo lại, không xốc Ngọc Nữ Phong lên mới là lạ.
Hắn lanh trí, lựa chọn sớm chuồn đi, đánh nhau cũng không đánh lại Hồng Trần Tuyết, trong cơ thể của bà ấy cũng có Đế Binh.
Bọn họ vừa mới rời đi, đã nghe thấy trên mấy ngọn núi nhỏ xinh đẹp ở Hằng Nhạc Tông vang lên tiếng mắng to: “Diệp Thành, tên tiện nhân nhà ngươi”.
Đó là Dạ Như Tuyết, Mục Uyển Thanh và Đường Như Huyên.
Giờ phút này, ba người bọn họ bị ấn trên giường, Tư Đồ Nam, Tạ Vân và Hùng Nhị, ba tên tiện nhân này, mỗi tên đều hung mãnh như nhau.
Đây là huynh đệ tốt, một bàn đồ ăn này, sao có thể lãng phí.
Hằng Nhạc Tông náo nhiệt, một đám người đều dựng lỗ tai lên, tiếng kêu của các nàng, thật êm tai, thật mỹ diệu.
Bên này Diệp Thành lôi kéo Sở Huyên Nhi, một đường đạp thiên mà đi.
Đi rất xa rồi, vẫn còn có thể nghe được tiếng mắng to.
Tê này chỉ lo bụm trán lén cười đê tiện, khiến cho Sở Huyên không ít lần nhìn sang bên này: Cái tên này, thật sự có bệnh!
Một khu rừng hoang, có thể nghe được tiếng gầm rú của yêu thú, Diệp Thành nghỉ chân.
Nơi này chính là nơi mà năm xưa Sở Huyên Nhi dẫn hắn đi rèn luyện, thật sự không coi hắn là người, huấn luyện hắn đến mức tàn phế sắp chết.
Mà tốc độ và sức mạnh kết hợp, cũng là từ chỗ này mà có.
Lần đầu tiên hắn độ tiên kiếp, cũng là tại khu rừng hoang này.
“Có thấy ấn tượng”. Diệp Thành nghiêng đầu cười nhìn Sở Huyên Nhi.
Đây là Quan Thiên Nhai, năm xưa, Diệp Thành bị đám người của Linh Chân coi như tà ma, bị từng mũi bắn chết.
“Đây là nơi mà ta chết lần đầu tiên, chết ở trong vòng tay ngươi, ngày đó, ngươi còn cài chiếc trâm phượng ngọc châu”.
Diệp Thành chậm rãi nói chuyện, nói lại chuyện xưa, dáng vẻ đáng khinh tiêu tán đi, trên gương mặt hiện lên tia đau buồn.
Hơn ba trăm năm trôi qua, chuyện đó vẫn còn rõ ràng trước mắt, từ biệt với Sở Huyên sáu năm, lúc trở lại thì mọi thứ đã thay đổi.