“Ta còn chẳng động đậy gì được!”, Hồng Trần ho khan một tiếng.
“Ta cũng chưa lên giường với chàng”, Sở Linh Ngọc bĩu môi, trừng Hồng Trần, trong đôi mắt đẹp là sự u oán.
“Chuyện này sao có thể trách ta được, phải trách cha vợ ấy!”, Hồng Trần cảm thán: “Ngày xưa hai ta thành thân, chính ông ấy chạy tới phá rối mà!”
”Mặc kệ chàng đó!”, Sở Linh Ngọc liếc Hồng Trần rồi cầm đan, xoay người ra khỏi vườn.
Có thể loáng thoáng thấy được phần dưới váy của Sở Linh Ngọc đã ướt một khoảng.
Đang độ tuổi xuân mà nghe gọi giường một đêm, không ướt mới lạ.
Vườn im lặng, chỉ còn tế đàn bừa bộn và Hồng Trần với hai chữ xấu hổ trên mặt.
Bên này, Hồng Trần Tuyết đã ra khỏi Thiên Huyền Môn, lao thẳng tới Hằng Nhạc.
Hừng đông, trời vẫn chưa sáng hẳn, Hùng Nhị, Tạ Vân và Tư Đồ Nam lại tụ một chỗ, cười tới mức miệng ngoác tới tai.
Vài món ngon của Diệp Thành đúng là mạnh vô đối, cái giường cứng thế mà cũng sụp mất, âm thanh lớn vô cùng.
“Cửa nhà ta có nứt luôn, còn cần nằm lên giường? Ngươi nói xem có ngầu không!”, Tạ Vân vuốt tóc.
“Bớt khoác lác, Huyên Nhi nhà ta bất tỉnh mấy lần nào?”
“Tự dưng ta phục bản thân ghê, làm cho thê tử khóc luôn!”. Tư Đồ Nam nói ra một câu sâu xa.
“Diệp Thành, lăn ra đây!”, ba người đang khoe khoang chiến tích thì một tiếng mắng to truyền từ trên cao xuống, Hồng Trần Tuyết đến rồi.
Một tiếng quát xen lẫn Đế Uy, nhiều đệ tử của Hằng Nhạc đã bị chấn tới hôn mê.
“Hắn không có ở Hằng Nhạc, hắn dẫn vợ đi dạo rồi!”, Hùng Nhị xoa đầu, não cũng vù vù.
“Chạy tới chân trời góc biển thì ta cũng bắt ngươi về!”, mắt đẹp của Hồng Trần Tuyết toát ra tia lửa, cơn giận bùng lên.
Hắn ta còn chưa dứt lời, Hồng Trần Tuyết vừa đi lại quay về, chẳng nói câu nào đã giơ tay đánh.
Vốn dĩ định tìm Diệp Thành để tính sổ, nhịn một bụng lửa giận mà lại không tìm được tên khốn Diệp Thành kia, dù sao cũng phải tìm người để trút giận đã.
Ba tên kia quỳ tại chỗ, gào khóc thảm thiết.
Cho tới khi Hồng Trần Tuyết thật sự rời đi, ba người vẫn không hiểu tại sao mình lại bị đánh, chẳng lẽ chúng ta có gương mặt chọc đánh sao?