Âm Dương Ma Quân gào thét, sát khí ngùn ngùn ra sức chống đỡ.
Song, sự giãy giụa của họ lại chẳng làm nên trò trống gì.
Mỗi một vị Hoàng giả Đại Sở đều không phải Chuẩn Đế bình thường.
Một chọi một Ma Quân cũng chưa chắc là đối thủ của họ, càng đừng nói chín người cùng lên. Chín đánh hai, hoàn toàn áp đảo.
Tiếng ầm ầm lại vang lên, sấm sét càn quét khắp nơi, đất trời cũng rung chuyển.
Âm Dương Ma Quân quả thật hết sức thê thảm, cơ thể không ngừng nổ tung.
Từ lúc chín Hoàng bắt đầu đánh, hai người đều bị đánh không ngóc đầu lên nổi, đôi khi chống trả cũng bị đòn tấn công của chín Hoàng áp đảo.
Hơn hai mươi Chuẩn Đế đến thì có nửa là đang xem cuộc chiến, bởi vì không cần thiết tiến lên, chỉ chín Hoàng Đại Sở thôi đã quá đủ rồi.
"Tốt, thật khí phách!", xung quanh Đại Sở đều vang lên tiếng hò hét.
Có màn nước ảo ảnh nên mọi nơi đều có thể nhìn thấy được trận chiến ở nơi này. Chín Hoàng đè hai Ma Quân ra đánh, sao có thể không phấn khích cho được?
Con người Đại Sở ta rất anh dũng, cũng không phải dễ bắt nạt.
Đại Đế nhà người đều bị tiêu diệt, hai tên Ma Quân mà đòi đến lên mặt, cho rằng Chư Thiên Môn của Đại Sở ta là ăn chay chắc?
"Đây là chín vị Hoàng Giả của Đại Sở ta đó, ngầu không", Diệp Thành vừa nói vừa thuận tay ôm lấy vòng eo của Sở Huyên, còn không quên nhéo một cái.
Sở Huyên không nói gì, vung tay tát một cái trực tiếp đẩy ra.
Trên đường du lịch, sao cô ta có thể không biết Diệp Thành đang toan tính cái gì? Cứ muốn dùng cây gậy của hắn chọc vào bông hoa của cô ta thôi.
"Ta cũng là Hoảng Giả, Hoàng Giả thứ mười", Diệp Thành lại như người không có chuyện gì xảy ra, nói xong lại vươn tay ôm lấy người ta.
Sở Huyên vẫn không nói lời nào đẩy tay Diệp Thành ra tiếp.
"Nàng là vợ của Hoàng Giả thứ mười, lúc nào rảnh hai ta làm luôn chuyện ấy đi", Diệp Thành vẫn lải nhải, hai tay còn sờ mó lung tung.
"Phụ nữ mà! Phải nghe lời, tính tình cũng không thể nóng nảy như vậy được".
"Sau này ta sẽ đóng một cái giường bằng sắt, cái loại mà cực kỳ rắn chắc ấy".
"Tên của con, ta cũng nghĩ ra rồi, đảm bảo khí phách".
Thằng nhãi này chính là một tên lảm nhảm, miệng không bao giờ ngừng được, nói liên miên không dứt, câu này tiếp câu kia mà chẳng thấy khô mồm.
Hơn nữa, cứ nói một câu là tay lại phối hợp làm cái gì đó như xoa nắn tay Sở Huyên nè! Ôm eo Sở Huyên nè!
"Rảnh cũng là rảnh, hay ta đánh hắn một trận nhỉ!", cách đó không xa, Địa Lão vuốt râu nói với giọng đầy ẩn ý.
"Lão phu cảm thấy được đó", Thiên Lão cũng vẻ mặt thấm thía nói.
"Kết thúc rồi!", trong lúc hai người đang tính toán thì Đan Tôn nói.
Cả hai nghe vậy quay đầu lại ngẩng đầu nhìn hư không đằng xa.
Trên trời cao có hai bóng người đẫm máu trực tiếp rớt xuống.
Đó là Âm Ma Quân và Dương Ma Quân, ánh sáng trên người đã lụi tắt, xương cốt thò cả ra ngoài, trắng hếu cực kỳ đáng sợ, trông không ra hình người.
"Loài người thấp kém!", Âm Dương Ma Quân lại cười, cong môi lộ ra một nụ cười gian xảo, trong con ngươi lóe lên vẻ lạnh lẽo.
Thoáng chốc, giữa trán họ đã có một đồ án cổ xưa lan rộng ra khắp người. Nó giống như một mạch máu và kinh mạch hẹp dài, song cũng có thể cảm nhận được bên trên bao phủ một sức mạnh hủy diệt.
Trong khoảnh khắc ấy, cơ thể họ lập tức nổ tung, không phải là do Sở Hoàng chém mà giống như tự bạo.
Một tầng gợn sóng quỷ dị làn rộng ra xung quanh với sức mạnh khủng bố.