Cơ Tuyết Băng vì bảo vệ hắn mà chết, hắn nợ cô một mạng.
Bây giờ, cô không còn ở Đại Sở, vậy thì sẽ do hắn giết ma tưởng kia, trải qua ba trăm năm, cũng xem như báo thù cho cô.
Hai người khai chiến, động tĩnh rất lớn, cả một khu ma binh bị tiêu diệt.
Ma tướng rất mạnh nhưng không phải đỉnh cao, không phải đối thủ của Diệp Thành, từ khi bắt đầu đã bị Diệp Thanh đè ép.
Ở bên kia, Sở Huyên cũng chống chọi với một ma tướng, vững vàng chiếm thế thượng phong, giao chiến chưa đến mười lợt đã giết chết ma tướng kia.
Lại nhìn sang chín Hoàng Đại Sở, Kiếm Thần, Đan Tôn, Thiên Địa nhị lão và Đông Hoàng Thái Tâm, cũng đang chống chọi mãnh liệt.
Đất trời rền vang, càn khôn điên đảo, Thiên Ma Quân che phủ khắp thiên hạ.
Các vị Chuẩn Đế tung hoành khắp Cửu Tiêu, tuy số lượng Thiên Ma nhiều nhưng không ai có thể ngăn cản được bước chân bọn họ, cả một khu vực tan thành mây khói.
Bắc Sở náo nhiệt, Nam Sở cũng không nhàn rỗi, Thiên Huyền Môn Chuẩn Đế đã đến tường thành Nam Sở, thêm kết giới và pháp trận.
Đại quân Thiên Huyền Môn cũng xếp thành hàng trên tường thành, nhiệm vụ của bọn họ là bảo vệ Nam Sở, đợi quân cứu viện của vạn vực chư thiên.
“Con mẹ nó đúng là cảm động mà!”, Cổ Tam Thông đứng trên tường thành, nhìn về phía Bắc, dường như đang nhớ lại trận chiến ba trăm năm trước.
“Đại Sở, không sợ trận chiến nào cả”. Tiêu Phong trầm giọng nói.
“Thật sự cho rằng Đại Sở bọn ta dễ ức hiếp sao”. Tạ Vân, Tư Đồ Nam cũng xông lên, mặc thêm áo giáp.
Cùng tiến lên còn có cả điện chủ các điện Thiên Đình, thủ lĩnh các bộ, hậu duệ hoàng gia, bậc đế vương các thời đại đều có mặt.
Dưới tường thành, tu sĩ Đại Sở đã xếp thành một đội, chiến kỳ Đại Sở tung bay, nam mặc giáp, nữ mặc chiến y.
Ba trăm năm sau, tuy bọn họ thực lực không đông, nhưng không ai lùi bước, đã chuẩn bị dùng xương máu để bảo vệ vùng đất này.
Đại quân của Thiên Ma vẫn như trước, nhưng lần này, Thiên Đình sẽ không chiến đấu đơn độc, Đại Sở cũng sẽ còn không một thân một mình.
Bọn họ có chín Hoàng Đại Sở, có chư thiên Kiếm Thần, có Đan Tôn, có Thiên Huyền Môn, sau lưng bọn họ… Còn có vạn vực chư thiên.
Tiếng trống trận mạnh mẽ dồn dập khí thế vang vọng Chư Thiên.
Hễ ai nghe thấy đều ngửa đầu lên, linh hồn không ngừng chấn động như nhận được lời kêu gọi nào đó đến từ ngàn xưa.
"Tiếng trống từ đâu thế", vô số người vẻ mặt mê mang, tâm thần cũng bị lôi cuốn, máu trong người không kiềm được sôi lên sùng sục.
"Có Cực Đạo Đế Uy, lẽ nào là một kiện Cực Đạo Đế Binh?"
"Truyền đến từ bờ bên kia tinh không, càng như là biên hoang vũ trụ".
"Tiếng trống kia quỷ dị ghê, trong người không nén nổi sục sôi máu nóng luôn", có người kinh ngạc không hiểu ra sao.
Vô số tiếng bàn tán vang lên, rất nhiều người ngửa đầu vẻ mặt mờ mịt nhìn không trung, không biết tiếng trống kia có nghĩa là gì.
Nam Vực Huyền Hoang, Đấu Chiến Thánh Viên Lão Tổ, Quỳ Ngưu Lão Tổ lần lượt xuất hiện trên không rồi nhìn không xa xôi mở mịt kia.
"Trống trận Chư Thiên?", hai lão tổ nhìn nhau.
"Trống trận Chư Thiên gì?", Thánh Viên Hoàng và Quỳ Ngưu Hoàng cũng bước lên không, vẻ mặt tò mò nhìn hai lão tổ.
"Đúng là kêu gọi, trống trận Chư Thiên chỉ khi Vạn Vực gặp nguy thì mới có thể vang lên", Thánh Viên Lão Tổ chậm rãi nói.
"Nó đã yên lặng qua vô tận năm tháng, không ngờ giờ lại vang, ai đang gõ nó lên?", Quỳ Ngưu Lão Tổ không khỏi cau mày hỏi.
"Bất kể là ai thì tiếng trống vang lên chính là Chư Thiên gặp nạn, con cháu Đế Đạo như chúng ta chắc chắn sẽ không ngoảnh mặt làm ngơ".
Thánh Viên Lão Tổ bản lĩnh thông thiên, nhấc chân bước ra HUyền Hoang, cầm gậy Kim Ô tỏa ra đế uy khủng bố trong tay nói.