Diệp Thành hoài nghi có lẽ tên này làm chuyện ân ái nam nữ nhiều nên mặc dù tu luyện nhưng cơ thể lại quắt queo mảnh khảnh.
Trong thời gian này, những người mà hắn biết đều được chọn, giống như những tên như trưởng lão hay Vương Hằng đều từng bị hắn đánh bại, còn có cả Đường Triều từng bị hắn đánh cho sống giở chết giở và Đường Như Huyên vợ Hùng Nhị…
Cuộc đại chiến diễn ra hết sức sôi nổi, cao trào lên cao. Một đệ tử ngưng khí tầng thứ tám của Tàng Thư Các lại có thể đánh bại đệ tử cảnh giới Nhân Nguyên của Giới Luật Đường, một nữ đệ tử cảnh giới Nhân Nguyên của Linh Quả Viên dùng thuật mê hoặc khiến cho nam đệ tử của Nhiệm Vụ Các ở tầng thứ sáu cảnh giới Nhân Nguyên thần hồn điên đảo.
Các trưởng lão trên vân đoan cũng âm thầm tranh đấu nội tâm.
Mỗi một đệ tử lên chiến đài đều thể hiện thể diện của trưởng lão và thủ toạ một phương, đệ tử của mình thắng thì rạng rỡ vẻ vang, đồ đệ thua thì đương nhiên mất thể diện cho nên sắc mặt của các trưởng lão đều thay đổi nhanh như xem xiếc, lúc mừng rỡ, lúc lại tối sầm mặt lại.
Đạo Huyền Chân Nhân của Thiên Huyền Phong trong nội môn đã phải tròn mắt lên mấy lần, vừa vuốt râu vừa nở nụ cười ôn hoà.
“Cũng hay đấy, cuộc so tài ở ngoại môn rất hấp dẫn”.
“Có phải Đạo Huyền Chân Nhân đang nghĩ tới cuộc so tài ở ngoại môn lần trước không?”, Từ Phúc mỉm cười nói.
Nghe vậy, Đạo Huyền Chân Nhân khẽ xua tay: “Đừng nhắc tới lần trước nữa, vì việc này mà chưởng môn sư đệ còn tìm ta nói chuyện, cuộc so tài lần trước có lẽ là lần thi đấu khác thường nhất từ khi Hằng Nhạc ta lập phái tới nay, không nhắc, không nhắc nữa”.
Bên dưới chiến đài, Diệp Thành nhắm mắt nghỉ ngơi, chốc chốc lại liếc sang thanh niên mặc đồ xanh ở bên uống rượu xong lại chìm vào giấc ngủ say.
Khi đại chiến bắt đầu, không thấy linh quang trên la bàn chiếu về phía người này.
“Không phải la bàn quên hắn ta rồi chứ?”, Diệp Thành lẩm bẩm rồi lại ngẩng đầu nhìn la bàn khổng lồ kia.
Diệp Thành vừa dứt lời cũng là lúc cuộc chiến trên chiến đài kết thúc, la bàn kia kêu “vù” một tiếng sau đó lại từ từ xoay chuyển.
Chẳng mấy chốc, hai đạo linh quang chiếu xuống, Diệp Thành mở mắt nhìn linh quang màu tím kia đang chiếu về mình.
Và cuối cùng thì linh quang đó chiếu về hắn thật.
“Cuối cùng cũng chiếu tới mình rồi”, Diệp Thành xoay xoay cơ thể cứng ngắc, máu trong người hắn cũng chảy nhanh hơn.
Còn khi hắn nhìn tới đạo linh quang còn lại chiếu xuống thì chỉ có thể bật cười lạnh lùng.
“Đúng là người tính không bằng trời tính”, Diệp Thành vỗ vỗ vào vị trí mình ngồi sau đó nhảy lên chiến đài.
Còn người được đạo linh quang kia chiếu và cùng lúc nhảy lên chiến đài với Diệp Thành chính là đệ tử mặc đạo bào màu trắng, khí thế hùng hồn, vừa lên chiến đài, đã kéo theo ánh mắt chú ý của tất cả mọi người.
Và người đó không phải ai khác mà chính là Doãn Chí Bình của Giới Luật Đường.