Tiên Võ Đế Vương

Chương 2534: Chưa nói một câu nào sai



 “Không phải căn nguyên Đế mà dám ngông cuồng như vậy”. Âm thanh Chiến Vương như sấm chớp muôn thuở, cũng vặn cổ một cách hung hăng. 

 

 

“Chín vị đạo hữu, các ngươi ra tay trước hay là chúng ta ra tay trước?”. Chín Hoàng Đại Sở cũng giống chín đại Thần Tướng, xếp thành một hàng. 

 

Câu này là nói với chín vị Thần Tướng cái thế. 

 

Bọn họ là Thần Tướng thuộc hạ của Tiên Vũ Đế Tôn, nhân vật trong thần thoại. 

 

Bọn họ, chín Hoàng đại diện Đại Sở sao không phải truyền thuyết cơ chứ, 

 

Đối mặt với Đại Đế khuyết thiếu trong truyền thuyết, chín đại Thần Tướng không nản lòng, chín Hoàng Đại Sở họ cũng không hề sợ hãi, Đại Đế thì sao chứ. 

 

Lúc trước bị tiêu diệt từng bộ phận, bị Thiên Ma Đế đánh mà không kịp trở tay, bây giờ chín Hoàng kề vai sát cánh, bất phân thắng bại. 

 

“Hiếm khi đến Đại Sở, dù sao cũng phải để bọn ta hoạt động gân cốt chứ”. Tứ Thần Tướng Bắc Lâm phủi bụi trên vai nói. 

 

“Người già rồi, tính khí không tốt nữa”. Ngũ Thần Tướng Thiên Cửu mang ra một thần kiếm tuyệt thế, nói xong còn hà một hơi lên kiếm, xong việc không quên dùng ống tay áo lau cho chói loáng. 

 

“Lão phu vẫn nhớ năm xưa Đế Tôn từng vỗ vai của ta nói: Tiểu Lục a! đánh nhau mà! Không thể sợ hãi, thua hay thắng không quan trọng, quan trọng là... tư thế phải đẹp trai”. Hoa Khuynh Lạc xòe quạt ra, tên này đã tiến vào cấp bậc tối cao của việc này rồi. 

 

“Trong lời người đời, ta đánh trận chưa bao giờ mang vũ khí, nói bừa!”. Vị Thần Tướng thứ ba Thiên Viên nói, tiên kiếm trong tay biến hóa huyền ảo, chiến đấu với Đế vẫn nên mang theo vũ khí thì hơn. 

 

“Ê, đang bật co mà? Đối diện là Đế, có thể để tâm một chút hay không!” 

 

“Cho nên không biết còn tưởng là chúng ta chạy đến đây tạo ét đó”. 

 

“Đế Tôn đã nói rồi, cho dù đánh lại hay không thì nhất định cũng phải mặt dày thể hiện đã, hôm nay ta không có ý định đứng một lát rồi đi”. 

 

Thần Tướng cứ ngươi nói một câu, ta đáp một câu, người nghe thì khóe miệng giần giật, màn dạo đầu trước khi đánh trận này hết cái này tới cái khác..... 

 

“Đánh giá trực quan nhé, chín vị Thần Tướng có đến một nửa là không đứng đắn”. 

 

“Nếu không thì sao gọi là Thần Tướng chứ? Khí thế và khí phách này, tư thế xuất sắc tuyệt diệu, hậu bối phải học tập”. 

 

“Muốn ta nói, vẫn là Đế Tôn lão nhân gia lãnh đạo tốt”. 

 

“Lão phu bấm ngón tay tính toán, tính khí của Đế Tôn cũng không tốt cho lắm”. tràn đầy ý vị thâm trường vuốt râu nói. 

 

“Sự thật chứng minh, trong một đội sẽ có vài người pha trò”. 

 

“Nhìn Thiên Thanh với Tam Sinh một cái đi, hai người không hé răng nữa, loại kỹ năng tạo nét giả ngầu này thì còn phải để huynh đệ ra trận”. 

 

“Thời thơ ấu của Kiếm Thần và Tửu Kiếm Tiên chắc là muôn màu muôn vẻ lắm”. Không ít người theo bản năng nhìn về mảng hư không kia, vị trí của Kiếm Phi Đạo và Tửu Kiếm Tiên đang đứng. 

 

“Một nhóm là Thần Tướng của Đế tôn, có hai người là đồ đệ của Đế tôn, sao lại chênh lệch lớn như thế chứ!”, có người thổn thức nói. 

 

Kiếm Thần cùng Tửu Kiếm Tiên xấu hổ, chỉ lắc đầu cười một tiếng. 

 

Hồi còn bé, luôn có một nhóm người cứ thích hù dọa bọn họ. 

 

Cho nên bọn họ quen trầm mặc ít nói là do thói quen được hình thành từ nhỏ, bình thường ít khi nói chuyện, tốt nhất là không nên nói chuyện. 

 

Chưa nói một câu nào sai đã bị xách đi đánh tơi bời. 

 

Chín Hoàng cũng ho khan, chín vị đạo hữu này thật thú vị! 


 

Sở Huyên không nói lời nào trực tiếp đấy tay của Diệp Thành ra. 

 

“Sau này, nếu nhìn thấy mấy người này, trước tiên cứ đánh một trận, đánh xong tiếp tục bàn luận nhân sinh lí tưởng”. Diệp Thành không biết xẩu hổ, lần nữa đưa tay lên eo đối phương, cảm xúc tính tế mềm mại rất đàn hồi.