Dương như đã trở thành ngày tận thế, bóng tối trước kỷ nguyên mới, người với người, khí với khí, hoàn toàn đều khó thoát khỏi cảnh trời đến mênh mông cuồn cuộn này.
“Đánh, đánh đến chết”. Trên tường thành Nam Sở, tiếng la hét rung trời, cảnh giới của tu sĩ Đại Sở quá thấp không thể nào tham chiến, bọn họ mỗi người đều giơ cao chiến ký, hò hét cỗ vũ trợ uy cho viện quân.
Hơn ba trăm năm trước, tu sĩ Đại Sở bảo vệ cho chúng sinh của vạn vực.
Hơn ba trăm năm sau, đổi lại là chúng sinh vạn vực bảo hộ bọn họ.
Đây có lẽ là chú định nhân quả của vận mệnh, ai cũng không thể thoát được.
Ở Phương Bắc, Diệp Thành một chân đạp nát một ma tướng, một chưởng quét sạch một mảnh Thiên Ma, cường thế mà bước lên Bắc Chấn Thương Nguyên.
Mà không còn một ai lưu lại bên cạnh hắn, bọn Sở Huyên và Đan Tôn đều vì mở đường cho hắn mà lưu lại nửa đường để ngăn cản Thiên Ma.
Hiện giờ không ngừng có viện binh từ chư thiên, khiến cho áp lực trên Đại Sở cũng đã được giảm bớt.
Tiên nhãn của hắn như đuốc, trông thấy ma linh chú ấn từ phía xa xa.
Như một ngọn núi khổng lồ, treo ở phía bắc chư thiên, ma âm vang vọng, có năng lượng ma sát tuôn ra từ nó, từng sợi từng sợi như một ngọn núi nặng khổng lồ.
“Chính là ngươi”. Diệp Thành mắt lạnh nhìn bốn phía, súc địa thành thốn, một bước vượt qua trời xanh, đi thẳng đến ma linh chú ấn.
Khởi động Hỗn Độn dị tượng bảo hộ minh thân, chống lại sự công kích của Thiên Ma, một đường chém giết hung hãn, giết đến chỗ hư thiên kia.
Hiên Viên kiếm rung động, Đế đạo pháp tắc bay múa, Cực Đạo Đế uy nở rộ, đã chịu tác động của Diệp Thành, kích phát được lực lượng của Đế.
“Từ nơi nào đi ra thì trở về nơi đó”. Âm thanh của Diệp Thành vang rung trời, hai tay cầm kiếm, một kiếm bổ ra một tiên hà lộng lẫy.
Một kích này, là một kiếm đỉnh cao, dung hợp giữa Hỗn Độn đạo và những bí thuật mà hắn đã học tập suốt đời, một chém chém nứt ra trời cao hạo vũ.
Thế nhưng, một kiếm bá tuyệt như thế, thế mà lại không thể lay động được chú ấn kia.
Ngược lại, hắn lại bị chấn động đến bay ngược ra bên ngoài, thánh khu vỡ ra, từng sợi từng sợi máu phu ra, mỗi tia đều khiến người ta chói mắt.
Ngoài vạn trượng, hắn mới ổn định thân mình, dẫm sụp một mảnh hư thiên, một từ cũng chưa nói, đã ói ra máu, thần quang cũng bị mai một đi vài phần.
“Sao có thể?”. Đôi mắt vàng của hắn giăng đầy tơ máu, không thể tin được mà nhìn đến ma linh chú ấn kia.
Nó, không phải là chú ấn, mà bản thể của thứ này chính là một sinh vật sống, hơn nữa, còn là một thứ sinh vật vô cùng đáng sợ.
“Diệp Thành, bản Đế chờ người đã lâu”. Ma linh chú ấn cử động, ma sát và ma quang đan chéo với nhau, hình thái biến ảo.
Nó hóa thành bóng dáng một người, có Cực Đạo Đế uy lan tràn, có Đế đạo pháp tắc bay múa, còn có một mảnh ma thổ trải dài không thể nhìn được, còn có rất nhiều dị tượng đáng sợ đan chéo nhau, hủy diệt thiên địa
“Thứ giun dế!”. Thiên Ma thật sự nhàn nhạt mỉm cười, nhẹ nhàng nâng tay, một lóng tay điểm ra Đế quang, xẹt qua trời xanh, đâm thẳng đến chỗ Diệp Thành.
Diệp Thành đột nhiên giơ kiếm lên, đặt trước người hắn, tiến hành đón đỡ.
Đế quang có sức công phá khủng khiếp, không nghiêng không lệch chút nào mà đánh vào thân kiếm Hiên Viên, dù chưa phá vỡ Đế kiếm nhưng cũng khiến cho Diệp Thành bị đánh bay ra.
Hắn bay ngược ra, giống như một đường thần quang, xẹt qua Bắc Chấn thương nguyên, xẹt qua Trung Thông đại địa, xuyên qua Nam Yển đại trạch.