Vừa ra lệnh, năm vùng cấm đồng loạt hưởng ứng. Một quan tài bằng đá nặng trịch nổ tung, một vị chiến sĩ khủng bố bước ra từ bên trong.
Bọn họ cực kỳ già nua, phủ kín bụi bặm, không biết đã tự phong ấn bao nhiêu năm, giờ đây lại tỉnh dậy.
Dòng máu yên lặng bao năm theo mệnh lệnh của Thiên Vương lại cháy lên, chiến ý ngập trời và sát khí lạnh lẽo như băng đan vào nhau cùng bay múa.
Ngũ Đại Thiên Vương đã nói bất cứ kẻ nào cũng không được đi ra khỏi vùng cấm.
Nhưng mệnh lệnh đó là ở trong tình huống Huyền Hoang không có chiến tranh.
Giờ Thiên Ma đã băng qua biển sao xông vào Huyền Hoang. Chúng đã đánh tới cửa thì đương nhiên vùng cấm cũng sẽ không sợ.
"Sau bao năm tháng, cuối cùng cũng có thể giết thoải mái rồi".
Tại vùng cấm Thiên Hư, Trời Tru Đất Diệt sóng vai xông ra, người cầm kích, người cầm thương, thế mà đều là Cực Đạo Đế Binh.
Tại Luyện Ngục, Minh Thổ, Vong Xuyên và Hoàng Tuyền cũng có đội hình như thế. Người nào người nấy khoác chiến giáp cổ xưa, tay cầm chiến kích lập lòe vẻ sắc bén.
Người chiến sĩ già cỗi dường như thiên binh thiên tướng đến từ thời đại xa xôi, nam như Chiến Thần Bát Hoang, nữ như một vị nữ vương cái thế.
"Trời ơi! Vùng cấm xuất binh rồi", chúng tu sĩ Huyền Hoang kinh ngạc hô.
Biết bao năm nay, vùng cấm đều bị người đời liệt vào vùng đất chết chóc. Ai mà ngờ, đến lúc quan trọng họ cũng sẽ tham gia chiến đấu.
"Má ơi! Gần... Gần trăm kiện Cực Đạo Đế Binh luôn!"
"Hèn chi đến cả Đại Đế cũng không dám chọc vùng cấm".
"Nhìn gì mà nhìn, đánh đi!", Trời Tru Đất Diệt quát đầy dũng mãnh, một kích một thương quét sạch hai ma tướng.
"Có tiền bố vùng cấm giúp đỡ, vậy còn sợ cái khỉ gì, xông lên", tiếng hò hét vang lên xung quanh, tu sĩ Huyền Hoang bị đánh rải rác lập tức hừng hực ý chí chiến đấu, liều mạng giết ngược lại.
Huyền Hoang đang ở kèo dưới nhờ có đội hình khổng lồ của vùng cấm đã trực tiếp lấy lại thế cục, ai ai cũng hết sức anh dũng.
Đội quân Thiên Ma bị đánh tan tác, bị giết chết hết lớp này đến lớp khác. Thiên Ma tướng cũng không tránh thoát, hết người này đến người khác tắm máu trên không trung.
Quan trọng là người của vùng cấm quá khủng bố, có rất nhiều Đế Binh.
So với Huyền Hoang thì Thiên Ma lại đáng thương hơn, dù Thiên Ma tướng rất đông đảo, lại không có Đế Binh nên bị đánh không ngóc đầu lên nổi.
Huyền Hoang đánh khí thế ngất trời, Đại Sở cũng đánh hăng say, quân cứu viện của Chư thiên vẫn đang không ngừng tràn vào với đội hình cực kỳ khổng lồ.
"Có ngon thì ra đánh coi!", Đấu Chiến Thánh Viên lão tổ quát rung trời, một đôi Hỏa Nhãn Kim Tình hừng hực ngọn lửa vàng kim.
Câu đó là nói với Thiên Ma Quân, đối thủ của ông ta chính là gã. Hai người đã đánh hơn tám trăm hiệp.
Thánh Viên lão tổ vừa dứt lời đã xách theo gậy sắt bước ra khỏi Đại Sở bay lên không, vì không muốn quấy nhiễu đến càn khôn của Chư Thiên Môn.
"Ngươi trốn được chắc?", Thiên Ma Quân cười lạnh, liếm liếm cái lưỡi đỏ như máu, nhấc chân đuổi theo vào tinh không.
"Ngươi, đi ra, một chọi một", Quỳ Ngưu lão tổ quát lên với Địa Ma Quân, sau đó cũng rời khỏi Đại Sở.
Tuy họ đã rời đi, nhưng trận chiến ở Đại Sở vẫn còn tiếp tục.
Đội quân Thiên Ma như dòng thủy triều tấn công tường thành Nam Sở mấy lần, nhưng đều bị đội quân Thiên Huyền Môn đánh trở về, trận đấu diễn ra cực kỳ thảm thiết.
May mà có Thiên Huyền Môn trấn thủ, không thì Nam Sơn đã bị san bằng. Nhưng dù thế, tình hình chiến đấu cũng không mấy lạc quan.
"Bà mẹ nó!", tu sĩ Đại Sở chạy tới chạy lui trên tường thành, ai cũng xách theo vũ khí, dáng vẻ như muốn xông ra ngoài đánh một trận.