Tiên Võ Đế Vương

Chương 2553: Vô cùng nhục nhã



Đó là bản thể Thiên Ma Đế, thứ này vẫn chưa bị giết.

Đại Đế và Thánh Thể Đại Thành mới thật sự là huỷ trời diệt đất.

Diệp Thành đã đẫm máu, thánh thể bị tàn phá tới tàn tạ, gân cốt thịt máu đã lồ lộ, không còn hình người.

Mỗi một vết thương đều có Đế đạo pháp tắc lượn lờ, cắn nuốt khí huyết khiến cho vết thương vẫn không thể lành lại nhanh chóng.

Thiên Ma Đế cũng chẳng khá hơn là bao, bốn đạo thân Đế bị chém, ông ta bị cắn ngược, cũng tổn hại căn nguyên Đế.

Đế thân không ngừng vỡ ra, máu Đế tung toé, tuy vẫn khôi phục cực nhanh nhưng hoàn toàn chẳng theo kịp tốc độ bị thương.

“Giết!”. Đôi mắt Thiên Ma Đế đỏ ngầu, ông ta nghiến răng nghiến lợi, dữ tợn đáng sợ, Đế nổi giận còn hơn cả ba trăm năm trước.

Ông ta kêu gọi sấm sét, hàng tỷ tia tụ thành biển sét, chứa đựng ma sát và pháp tắc, cắn nuốt bầu trời.

“Chiến!”, Diệp Thành rống lên, dùng ra Hoàng Kim Thần Hải và Hỗn Độn Hải, cả hai giao hoà, thêm vào Hỗn Độn Đạo, đối kháng đối thủ.

Biển sét và Hoàng Kim Hỗn Độn Hải va chạm, đan xen ánh sáng tận thế, dị tượng đáng sợ hết cái này tới cái khác.

Thiên Ma Đế hừ lạnh, diễn tiến ra thần thông Đế đạo, hoà vào ngón tay, một ngón tay của Đế cứng rắn vững chắc, uy lực bá đạo.

Thánh thể của Diệp Thành bị chọc ra lỗ máu, máu văng tung toé.

Thánh Thể Đại Thành tất nhiên cũng không phải vừa, trúng một ngón tay thì trả đối phương một quyền, Đế thể mạnh mẽ cũng tán loạn.

Là hai hổ cắn nhau, con què con thương, Thiên Ma Đế rít lên, huyết tế tinh nguyên, một chưởng bao trùm tinh không, bàn tay diệt thế.

Diệp Thành bá đạo không lùi mà còn tiến, thiếu đốt huyết khí, khắp bàn tay màu vàng phủ đầy chữ Triện, một quyền đánh xuyên.

Bàn tay Đế nổ tung, tan thành mảnh nhỏ, văng khắp mọi nơi.

Nắm đấm của thánh thể cũng vỡ vụn, thánh cốt nhuốm máu, tản khắp tứ phương, rơi rụng biến thành tro bụi lịch sử.

“Giết!”, Thiên Ma Đế từ tây sang đông, một bước trải dài mang theo ma sát và Cực Đạo Đế Uy.

“Chiến!”, Diệp Thành cũng từ đông sang tây, đạp lên thời gian, máu màu vàng tán khắp trời cũng mang theo thánh uy bá đạo.

Mọi đòn tất công đều quy về căn nguyên, đơn giản mà thô bạo.

Một chưởng của Thiên Ma Đế đánh vỡ thánh thể, một tay Diệp Thành kéo ra xương sống của Đế, nắm trong tay vò thành tro.

Đối chiến nguyên thuỷ mà máu me, Thiên Ma Đế đánh một chưởng, Diệp Thành trả một quyền cho đến khi một phe bị đánh chết.

Máu Đế và máu Thánh đan xen, đánh vào nhau,từng giọt hoá thành hình người và hình rồng, chiến đấu trong không trung.

Lại lần nữa, hai người hoá thành rồng, một vàng một đen.

Thiên Ma Đế giận dữ, từng tiếng gào như tiếng sấm nổ.

Ông ta là Đế mạnh nhất mà không làm gì được một thánh thể, còn bị đối phương không ngừng đánh tan Đế thân.

Vô cùng nhục nhã, mặt mũi của Đế chẳng còn gì.

Diệp Thành cũng đánh tới điên, toàn thân, mỗi một giọt máu đều dâng trào tinh khí, thiêu đốt không ngừng hoàng kim khí huyết.


Mọi thứ buộc hắn phải trở thành Chiến Thần bất bại, phải giết Đế, dùng máu Đế để tế vong linh.

Đại chiến ngày càng thảm thiết, mỗi lần va chạm thì ngân hà đều tan nát.

Cuộc chiến đỉnh cao, từ tinh hà bỉ ngạn đánh tới rìa vũ trụ rồi từ rìa đánh tới tận cùng vũ trụ.

Từng hành tinh nổ tung, từng khoảng không đảo lộn, máu tươi nhuộm, hỗn loạn dâng.