Tiên Võ Đế Vương

Chương 2556: Bọn họ dù chết vẫn gào thét



Cuối cùng, Đại Đế ngã xuống, cũng không còn tâm sức đứng dậy được nữa.

Diệp Thành lảo đảo đi đến, kéo lê một đường máu.

Cách ba trăm năm, hắn lại một lần nữa leo lên người Thiên Ma Đế, vung quyền đẫm máu nện xuống.

“Một quyền này, là vì Thiên Đình, ba trăm năm vô ích”.

“Một quyền này, là vì Đại Sở, cho những linh hồn đã hy sinh oan uổng”.

“Một quyền này, là vì Chư Thiên, trả lại non sông ta”.

Diệp Thành đánh quyền này đến quyền khác, quyền nào cũng đẫm máu, đánh đến đầu Thiên Ma Đế cũng nổ tung, đánh đến mức xương máu thân thể Để bê bết.

Mỗi một quyền giáng xuống, đều có một tiếng gào thét, bi thương khổ sở, nỗi đau buồn bất tận, đau buồn không kể xiết.

Là do Thiên Ma xâm lược, phá vỡ giấc mộng hoàn hảo của hắn.

Là do Thiên Ma xâm lược, khiến ký ức hắn chỉ còn lại máu và nước mắt.

Có quá nhiều người hy sinh, quá nhiều người chôn xác nơi tha hương, một vùng non nước đó, đã bị bọn họ tàn phá hoang tàn khắp nơi.

Đây là thù, cũng là hận, thù âu phải báo, oán hận phải trả, tạo ra huyết kiếp động trời, bách tính phải đòi lại công lý.

“A…”. Thiên Ma Đế rít gào, đôi mắt đỏ au, mỗi khi muốn đứng lên đều bị một quyền của Diệp Thành đánh trả.

Đôi mắt của Đế, ánh mắt đó, hung tợn, tàn bạo, sát máu, oán hận, không cam lòng, cũng có cả nỗi sợ.

Ông ta thua rồi, Đế chí cao vô thượng, đã định sẽ thất bại nữa rồi.

Năm đó, ông ta thất bại thảm hại, bị một Thánh Thể tàn sát.

Bây giờ, ông ta càng thua thảm hơn, người giết chết ông ta đều cùng một người.

Nhân quả ba trăm năm, ông ta vẫn khó tránh khỏi số mệnh, kết cục của Đại Đế, vẫn là về Hoàng Tuyền bên bờ Bỉ Ngạn.

Lúc này, danh xưng Đại Đế, Vạn Vực Chí Tôn, đã trở thành… Chuyện buồn cười nhất thế gian.

“A…”. Tâm linh Đại Đế đã sụp đổ.

“Một quyền này, vì bách tính, nợ máu trả bằng máu”.

Diệp Thành thét gào, lại giáng quyền xuống, một quyền khiến đau đớn vô tận, đánh mạnh vào Thiên Ma Đế.

Nhân quả luân hồi, trận chiến số mệnh kéo dài hơn ba trăm năm, Thánh Thể lại thắng, nghịch thiên giết Đế, đòi lại nợ máu.

Máu và nước mắt đan xen, che mờ đôi mắt hắn, bi thương phẫn nộ.

Đế Huyết tung tóe khắp tinh không, tựa như năm đó, nhuộm khắp Đại Sở, bày tỏ lòng thành với những anh hùng đã hy sinh, với những linh hồn đã khuất trên bầu trời.

Thiên Ma Đế chết đi, thân thể ông ta mang theo Ma linh Chú Ấn cũng biến mất.

Các Thiên Ma Binh Tướng vẫn còn đang chém giết kia, cho dù là Đại Sở, Huyền Hoang, hay Tinh Hải, Vạn Vực, ai ai cũng hóa thành tro bụi, trở thành lớp bụi lịch sử.

Bọn họ dù chết vẫn gào thét, mang theo nỗi bất cam và uất hận, Đế chết rồi, ba trăm năm luân hồi một lần, bọn họ lại thất bại rồi.

“Thánh Thể nhất mạch, cuối cùng cũng không khiến bách tính Vạn Vực thất vọng”.

“Chúng ta… Già rồi”. Đại Sở Cửu Tinh, Cửu Đại Thần Tướng, Đông Hoa Lão Tử, Kiếm Thần, Ma Uyên đều cười đau buồn.

Đây không còn là thời đại của bọn họ nữa rồi, mà là thời đại của bọn họ, nhân kiệt đời sau sẽ dẫn dắt một truyền thuyết mới.

Một đời giết chết hai Đế, chiến tích nghịch thiên của hắn, xưa đến nay chưa ai có, cũng chưa chắc sau này sẽ có ai khác, hắn mới là thần thoại.