Truyền thuyết của Đại Sở truyền khắp tinh không, tất cả những gì bọn họ làm vì Chư Thiên, cũng được coi là câu chuyện, kể lại cho người đời nghe.
Tu sĩ Chư Thiên, kết bạn mà đến, chỉ vì để nhìn một lần Đại Sở.
Chính vùng đất này, chính con người của vùng đất này, đã từng xây dựng một tòa Trường Thành màu máu vì muôn dân vạn vực.
"Đây chính là quê hương của ngươi sao?". Dưới Hằng Nhạc Tông, Bắc Thánh ánh mắt mơ màng, vương vấn hơi nước, hóa thành lệ quang.
Nam Đế, Long Kiếp, Tiểu Viên Hoàng, Quỳ Ngưu cũng đã đến, dừng chân ở dưới chân núi, sắc mặt đau buồn, thật lâu không nói.
Ngày xưa, bọn họ đều biết, hắn là một người có nhiều chuyện xưa.
Nhưng lại không nghĩ tới, câu chuyện của hắn dài đằng đẵng như vậy, một đường phong trần, chống lại dòng sông dài năm tháng, một mình tiến lên trước.
Diệp Thành chỉ cảm thấy ý thức mơ hồ, hắn bị một thế lực thần bí nào đó túm về phía vực sâu không đáy, không có điểm cuối.
“Đây là cảm giác tử vong sao?”, trong bóng tối, hắn khẽ lẩm bẩm, không mở mắt nổi, toàn thân vô lực lạnh lẽo.
Hắn cũng không phản kháng, tuỳ ý bay đi, lang thang trong bóng đêm.
Ký ức của hắn còn dừng lại ở chư thiên, quyến luyến Đại Sở.
Non sông quê hương, dáng vẻ cố hương, từng bông hoa ngọn cỏ của quê nhà đều được hắn tưởng nhớ.
Một mình hắn cô đơn, còn sống trong hồi ức.
Thời gian như kéo dài ra, trở nên đằng đẵng, sông dài năm tháng cũng như bỉ ngạn không có điểm cuối.
Chẳng biết từ khi nào, hắn dừng lại, từ từ mở mắt.
Ánh nhìn đầu tiên đối diện với thế giới đen tối lạnh lẽo, mặt đất khô cằn vô biên vô hạn, không có chút ánh sáng.
Nơi này thật sự giống Cửu U, gió âm tà tàn phá khắp nơi, lệ quỷ rên rỉ không ngừng.
Trong một khe hẹp đỏ au có oán linh giãy giụa, dưới lòng đất có xương khô bị thời gian ăn mòn.
“Đây là... Minh Giới?”, mê mang trong mắt tan đi, đôi mắt khôi phục sự tỉnh táo, Diệp Thành ngạc nhiên nhìn cảnh trước mặt.
Năm đó, để tìm một hồn ba phách của Lâm Thi Hoạ, hắn từng tới đây rồi.
Dù phần lớn ký ức về Minh giới đã bị người đứng đầu nơi này xoá bỏ nhưng vài chi tiết vụn vặt thì hắn vẫn còn: Đây là Minh giới!
“Sao lại tới Minh giới?”, Diệp Thành không khỏi nhíu mày.
Hắn nhớ Long Nhất từng nói: Thái Hư Long Đế trước khi mất từng dùng thần thông nghịch thế để kết nối với Minh giới để theo dõi Minh Thổ, nơi này có nhân vật tồn tại sánh ngang với Đế.
Người sau khi chết sẽ tan thành mây khói, có lẽ sẽ tới Minh giới, nhưng người như vậy cực ít.
Hiển nhiên là hắn nằm trong số lượng hiếm có đó.
“Đây mới chính là nơi ta nên ở sao? Nơi an nghỉ chân chính?”, Diệp Thành thì thầm, nở nụ cười bi ai.
“Thôi đừng ngẩn ngơ ở đây nữa, đi nào!”, Đầu Trâu đang lẩm bẩm thì một âm thanh tục tằng vang lên, mang theo tiếng bò kêu trâu gọi.
Diệp Thành vô thức quay đầu thì mới thấy hai người sau lưng.
“Nhìn gì, đi mau, đừng làm trễ giờ!”, Đầu Trâu quát, tính tình không mấy hiền hoà, còn đẩy Diệp Thành một cái.
Mặt Ngựa cũng không nhàn rỗi, cầm xiềng xích trói tay chân Diệp Thành, khoá chặt, vô cùng chuyên nghiệp.
“Đây là... muốn đi đâu?”, Diệp Thành không nhịn được mà hỏi, nhìn Đầu Trâu rồi lại nhìn Mặt Ngựa.
Đầu Trâu và Mặt Ngựa không phản ứng, vừa đi vừa đẩy, quát liên tục.