“Khi nào mới có thể về nhà đây! Còn có rất nhiều kẻ địch chưa bị giết đâu”.
Khi Diệp Thành trầm ngâm, Triệu Vân than một tiếng, bắt chéo hai chân, hay tay chống cằm, gục đầu xuống.
Mơ hồ có thể thấy được, bên trong đôi mắt của Triệu Vân, có sự hoài niệm, nỗi nhớ nhà, chân tình lộ ra là thứ không thể nào diễn được.
Diệp Thành im lặng, có thể nhìn ra được, Triệu Vân là người có chuyện xưa, tuy là hồn thể, lại chứa đựng tang thương rất lớn.
Chuyện này khiến hắn nghĩ đến mình, tuổi tác không lớn, lại trải qua rất nhiều chuyện, một đường phong trần mệt mỏi, những năm tháng sông dài đang dần tua ngược trở về.
“Khi nào thì mới có thể về nhà đây! Vẫn còn rất nhiều tức phụ chưa có thượng đó?”
Diệp Thành cũng chống cằm, cúi đầu xuống, miệng toàn là tiếng thở dài, hắn cũng nhớ nhà, cũng nhớ người thân ở nhà.
Trong một chốc, ở tầng địa ngục thứ mười tám lập tức chìm vào im lặng, chỉ có tiếng kêu rên của lệ quỷ cùng với từng tiếng, từng tiếng sấm vang vọng vô hạn.
Ở đây không có ngày hay đêm, từ đầu đến cuối chỉ có đen như mực, dưới đất thi thoảng lại có một ngọn lửa được phun ra, là ánh sáng duy nhất ở chỗ này.
Hai người ngồi song song nhau, không nói một chữ, đều mang vẻ mệt mỏi, đều nhớ nhà, đều không muốn tiếp tục ở cái nơi quỷ quái này nữa.
Có lẽ là vì quá nhàm chán, hai người trong tay cầm hai cái cây, một người thì vẽ vòng tròn trên mặt đất, người còn lại thì đánh vào trên đất.
“Có trâu hả?”, Diệp Thành ngẩng đầu, nhìn bốn phía chung quanh.
“Ây, để ta nói trước”. Triệu Vân phủi phủi tay áo. “Long ca ta từ trước đến nay đánh nhau với người cùng cấp bậc thì chưa từng thua”.
“Trùng hợp thật, ta cũng thế”. Diệp Thành ngoáy ngoáy lỗ tai.
“Tới đại thọ của kẻ thù, ta tặng hắn ta một cái quan tài”.
“Trùng hợp, ta cũng thế”. Diệp Thành bắn ráy tai ra.
“Mỗi lần ta có náo nhiệt gì, thì động tĩnh lần sau còn lớn hơn cả lần trước”.
“Thật trùng hợp, ta cũng vậy!”. Diệp Thành rung đùi đắc ý.
“Ha”. Triệu Vân không làm: “Tới lượt ngươi nói trước”.
“Ta trói bạn gái cũ, ngủ sư phụ của ta, còn dẫn vợ đi dạo thanh lâu, để đồ đệ lạnh như băng ăn hổ tiên, hạ xuân dược huynh đệ của ta, lăn giường với nam nhân, còn giúp em dâu…”
Mấy trò Diệp Thành nói ra khiến Triệu Vân nghe xong mà giật giật khóe miệng.
Cái này là so khoác lác hả? Đây là so không biết xấu hổ với người khác!
Khó trách ngươi lại vào súc sinh đạo, ngươi, con mẹ nó, nên đi vào súc sinh đạo, mấy cái chuyện này của ngươi đã không có chỗ cho một đại thần như ngươi.
Rảnh, ở đây rảnh quá rồi, hai đại nam nhân rảnh rỗi đến chán, chuyện gì cũng có thể làm được, ví dụ như cái chuyện nói khoác này.
Tầng địa ngục thứ mười tám này lại lâm vào yên lặng một lần nữa.
Hai người lại tiếp tục cúi đầu, một người vẽ vòng, một người đánh vào trên đất.
Không biết đã đến khi nào, mới thấy Triệu Vân đẩy đẩy Diệp Thành, sau đó xoay người nhảy lên: “Chạy nhanh, mau lên, có đồ tốt!”