Địa ngục tầng thứ mười tám, Diệp Thành và Triệu Vân đều đã tỉnh ngủ.
Lại là mỗi người một cây gậy, trên mặt đất, một người vẽ vòng tròn, một người vẽ dấu gạch chéo, có thể thấy, hai người nhàm chán đến mức nào.
“Tại sao ngươi không phải là con gái”. Diệp Thành cúi đầu chán nản, “Ít nhất, ta còn có thể tìm chút chuyện để làm”.
“Người như ngươi, ở vũ trụ các ngươi hẳn là không có người thứ hai”. Triệu Vân cũng vùi đầu.
Một câu đối thoại vớ vẩn, hai người lại chìm vào im lặng.
Không biết qua bao lâu, mới thấy Triệu Vân xoay người nhảy lên .
Thấy hắn ta nhảy lên, Diệp Thành cũng khẩn trương đứng dậy, nhìn biểu cảm của Triệu Vân, trong địa ngục này lại có đồ tốt.
Quả nhiên, giống như lúc trước, ác quỷ lại đi ra làm loạn.
Hai người lập tức tràn đầy tinh thần, những con ác quỷ kia, chính là từng đoàn hồn lực, đều là đồ đại bổ.
“Chỉ chờ trận này”. Hai người không hẹn mà cùng lấy đồ ra, liên tục gào thét, đều là bá khí ầm ầm.
Địa ngục trở nên náo nhiệt, hàng loạt ác quỷ bị đánh nổ tung.
Nuốt được hồn lực của ác quỷ ba đầu sáu tay, hồn lực của hai người đã đủ khủng bố, những con quỷ nhỏ đều là bị giết thành từng mảnh.
Mặc dù hồn lực của bọn chúng ít ỏi, cũng không phải rất tinh thuần.
Nhưng, số lượng nhiều, cũng có thể tạo nên biến hóa về chất, nuốt đủ nhiều, hồn lực cũng từ từ tăng lên.
Cũng chỉ có hai người này biến thái, nếu đổi lại là người khác bị phong ấn ở mười tám tầng địa ngục, thì sớm đã chết tám trăm hồi rồi.
Nhìn ra xa, bất luận là Diệp Thành, hay là Triệu Vân, cơ thể hai người đều rực rỡ chói mắt, hồn lực cuộn trào mãnh liệt.
Trong đám ác quỷ đen nghìn nghịt, hai người tựa như hai mặt trời gay gắt, thật là chói mắt, chiếu rọi địa ngục tối đen u ám này.
“Đến đây, có một con lớn”. Diệp Thành đang nuốt sảng khoái, cũng đang chơi hăng, liền nghe thấy tiếng Triệu Vân gọi.
Một câu, hai mắt Diệp Thành liền sáng lên.
Có thể được Triệu Vân gọi là con lớn, vậy nó hẳn là không nhỏ, hồn lực của nó, cũng tuyệt đối không phải những con quỷ nhỏ có thể so sánh.
Không hề nghĩ ngợi, luồn nhanh chạy về phía Triệu Vân.
Cách từ xa, hắn đã trông thấy một quái vật lớn.
Nó cao chừng bảy tám trượng, đầu cực kỳ to, mắt to vĩ đại lành lạnh, cái miệng to đầy máu, còn phụt ra lửa cháy cùng lôi điện.
Cả người đen thui, tứ chi thô chắc, trên cổ đeo một chuỗi vòng cổ, được xuyên thành từ từng cái đầu nhỏ.
Cơ thể của nó cũng nặng trĩu như núi, từng bước là từng tiếng ầm vang, so ác quỷ ba đầu sáu tay lúc trước lại càng đáng sợ hơn.
Khi Diệp Thành đến, gặp ngay Triệu Vân ngã bay tới.
Hắn ta chính là bị ác quỷ một mắt khổng lồ một tay đánh bay, cũng may Triệu Vân rất mạnh, bằng không sớm đã bị đánh thành tro bụi rồi.
Diệp Thành di chuyển rất rối loạn, lúc trước hồn lực tăng mạnh, tốc độ cũng có lột xác, tránh thoát được hết liệt hỏa và lôi điện bắn tới.
Ba năm cái nháy mắt, đã giết đến trước ác quỷ một mắt, một lời thừa cũng không nói, Vạn Kiếm Phong Thần vô cùng bá đạo.
Ác quỷ một mắt gào rú, thò bàn tay to ra, cào về phía Diệp Thành.
Song, bàn tay to đáng sợ của nó còn chưa chạm đến Diệp Thành, liền gặp một cột sáng, từ trên trời giáng xuống, thẳng đứng vào người nó, kìm hãm lại động tác của nó.