"Ta cũng xem trọng ngươi", Diệp Thành thuận miệng nói.
"Nói thật với ta đi, ngươi chạy đến cua gái đúng không?", con báo tinh chọc chọc Diệp Thành, cười đầy nham nhở.
"Cua gái gì chứ?", Diệp Thành bị nói mà chẳng hiểu ra sao.
"Điêu, còn giả vờ nữa", con báo tinh bĩu môi: "Ngoài đầu thai ra, ai còn đến cái nơi quỷ quái này. Kẻ nào chạy đến đây mà chẳng là tới để ngắm vị thần cầu Nại Hà trẻ trung xinh đẹp mới đến. Nói trắng ra là đến cua gái, ta cũng vậy nè".
"Ta hiểu rồi", Diệp Thành xoa xoa trán nói.
"Hai con quỷ canh cửa kia đúng là dầu muối không ăn, ta xách rượu đến cho họ mà cũng chẳng thèm cho ta đi vào".
"Ta trông đẹp trai như thế, thần Nại Hà mà gặp thì chắc chắn sẽ thích".
"Đây có lẽ chính là vừa gặp đã thương trong truyền thuyết".
"Vừa thấy nàng đã có cảm giác muốn lên giường với nàng rồi".
"Thương thay cho đôi uyên ương số khổ chúng ta, đều tại họ làm hại chúng ta".
Con báo tin hùng hùng hổ hổ nói liến thoắng, khuôn mặt lông xù đầy vằn đen.
Diệp Thành nghiêng đầu nhìn con báo tinh với vẻ thích thú, đánh giá nó từ đầu đến chân, lại từ chân lên đầu.
Ta cũng không biết sự tự tin ấy của ngươi là đào đâu ra nữa.
Vả lại, còn chạy tới cua vợ ta, ngươi cũng can đảm đấy!
"Nhìn thấy không, lại có kẻ đến kìa", con báo tinh ý bảo Diệp Thành nhìn, vẫn chưa chú ý ánh mắt Diệp Thành nhìn nó.
Diệp Thành ngẩng đầu nhìn về một phía, quả thật lại có người đến.
Đó là một con quỷ to lớn, trên trán mọc một sừng trâu, tu vi lại ngang ngửa với hai con quỷ canh cửa.
Quan trọng là trong tay còn cầm một bó hoa tươi.
Khỏi cần nói cũng biết là chạy tới cua gái, hơn nữa còn vô cùng tự tin, đi đường cực kỳ oai phong.
Chỉ là có ra vẻ tới đâu thì vẫn bị hai con quỷ trông cửa đánh, mái tóc dài bị vò như tổ quạ.
Con quỷ kia xám xịt bỏ đi, trên trời lại hết bóng người này đến bóng người khác đến.
Có quỷ nhỏ, có đại quỷ, Quỷ Vương, thậm chí có cả một vị Minh Tướng, cả đám đều ăn mặc đẹp đẽ.
Nhưng mà, hai con quỷ canh cửa lại vô cùng chuyên nghiệp, đến kẻ nào đuổi kẻ đó. Đến cả vị Minh Tướng kia cũng bị đuổi đi.
Quả thật họ chỉ nhìn văn kiện, ai đến cũng vậy, Minh Tướng là cái thá gì, đến thì cũng bị đuổi đi thôi.
Diệp Thành đếm thì chắc trước sau phải có hơn trăm người.
Điều này khiến hắn không khỏi thổn thức mị lực của Linh Nhi nhà mình cũng lớn ghê, ở dương gian có kẻ theo đuổi, xuống âm phủ vẫn vậy.
"Ta biết ngay mà", con báo tinh mím môi: "Thần cầu Nại Hà chỉ thích người như ta thôi".
"Đi, chúng ta đi tâm sự", Diệp Thành đứng dậy, cũng mặc kệ con báo tinh có bằng lòng hay không, kéo nó đi.
"Phải tâm sự chứ, chầu rượu này ta mời", con báo tinh kia lại tin thật, hung hăng vỗ ngực bảo.
Diệp Thành không đáp, giơ tay khoác lên vai ôm lấy cổ nó kéo đến nơi ít người.
Chẳng bao lâu sau, chỗ đó bèn truyền ra một tiếng hét thảm.
Đợi đến khi nhìn thấy con báo tinh kia thì nó đã nằm sóng soài dưới đất, miệng sùi bọt mép.
"Này thì cua, cho ngươi cua này!", Diệp Thành giẫm hết cái này đến cái khác, không chọn chỗ khác, cứ nhằm vào cái mặt lông xù của nó.
"Đúng là phản mà, vợ ta mà ngươi cũng dám cua".
"Lòng tin hão huyễn, chẳng trách ngươi không đầu thai".
Lại ngó con báo tinh kia, đã không ra hình người.
Diệp Thành vươn tay lấy túi trữ vật của nó đi, những thứ đáng giá trên người đều bị hắn cướp sạch.
Lúc gần đi, Diệp Thành còn không quên cởi sạch quần áo của nó.
Hắn làm xong mới đủng đỉnh rời khỏi, trên gương mặt tràn ngập một chữ đã.