Tiên Võ Đế Vương

Chương 2592: Nhưng ta còn chuyện muốn hỏi



Hắn cười, Diệp Thành không biết tại sao có cảm giác có hơi giống với vui sướng khi người gặp hoạ.

Diệp Thành không bình tĩnh, bấm ngón tay tính toán.

Áp giải một vạn quỷ hồn thì công đức mới tăng một cái.

Diệp Thành nhận ra bản thân đã bị phán quan gài rồi, lừa hắn làm tiểu quỷ, lừa dối hắn lên minh tưởng trước khi đưa ra thông quan văn điệp.

9999 công đức mới là minh tướng, hắn phải tu tới ngày nào năm nào mới lên đến minh tướng, mới gặp được Sở Linh Nhi.

“Đến đây, đừng làm mất Sổ Công Đức của ngươi”. Hắc Vô Thường càng cười vui vẻ hơn, đưa cho Diệp Thành một quyển sách.

“Ý tứ là muốn ta tích cóp kinh nghiệm đúng không!”, Diệp Thành giật giật khoé miệng.

“Nếu mà ngươi nói như thế thì cũng không phải là sai”.

“Nếu ta tu ra công đức mà Sổ Công Đức không ghi cho ta thì làm sao, chẳng phải là rất mệt à?”, Diệp Thành nhìn về phía Hắc Vô Thường.

“Sổ Công Đức do đích thân Minh Đế quản lý, không có ai dám làm sai lệch, kể cả Thập Điện Diêm La”. Hắc Vô Thường nói.

“Chúng ta đã thân thiết như thế rồi lão huynh nói với lão đệ xem cách nào tu công đức nhanh nhất”. Diệp Thành cười chọc chọc Hắc Vô thường.

“Đi nghiệt hải giết ác long, là cách tu công đức nhanh nhất”. Lần này Hắc Vô Thường lại kiên nhẫn giảng giải cho Diệp Thành: “Thế nhưng nếu bất hạnh bị ác long giết thì bị đoạ vĩnh viễn ở nghiệt hải, so với hôi phi yên diệt thì cũng chả khác nhau là mấy”.

“Rốt cuộc ác long là cái thứ gì?” Diệp Thành hơi khó hiểu: “Minh giới có Minh Đế toạ trấn mà nó còn dám tác oai tác quái?”

“Nghiệt hải chính là nơi nghiệt duyên tụ tập, con người có ác niệm, tà niệm càng lớn, thích nhất là cắn nuốt quỷ hồn, đến mức ác long nghiệt hải cũng từ đó mà ra đời, đối với cái loại này Minh Đế cũng lười quản, tuy là đại đế nhưng cũng chẳng thể quét sạch được nghiệt duyên ở Minh Giới”.

“Minh Đế bất lực, chuyện lạ à”. Diệp Thành ho khan.

“Cái chỗ kia là tu công đức rất nhanh nhưng không phải là chỗ tốt, cũng ít người dám đi nơi đó tu công đức, một khi mà chết thì cũng như hôi phi yên diệt, so với cái chỗ nguy hiểm kia thì nhiều người lựa chọn cách an toàn hơn như đầu trâu mặt ngựa thì áp giải quỷ hồn, Quỷ Vương trấn thủ quỷ môn quan, công đức tuy có tăng hơi chậm một chút nhưng sẽ không ảnh hưởng tới tánh mạng”.

“Biết rõ”. Diệp Thành ôm Sổ Công Đức, cực kỳ nhiệt tình, muốn nhìn Sở Linh Nhi sớm một chút thì phải nỗ lực mới được.

“Công đức không chỉ có tăng mà còn có giảm”. Hắc Vô Thường tiếp tục nói: “Chuyện làm tổn hại công đức như giết sai quỷ hồn, sẽ bị giảm công đức; không tuân thủ nghiêm ngặt chức trách, giống như Mạnh Bà, thất trách nghiêm trọng nên công đức bị giảm mạnh”.

“Còn… Còn có cái quy tắc này sao?”, Diệp Thành cười gượng một tiếng, càng thêm xin lỗi Mạnh Bà, không những mất thần vị mà còn bị giảm công đức, khó trách lúc ấy lại đen mặt nhìn hắn.

Đây cũng khó trách đại quỷ trấn thủ đường hoàng tuyền không chịu làm thân với mình.

Cho ngươi đi vào cũng chả sao, ngươi vào cầu Nại Hà tán gái cũng chẳng có chuyện gì, nhưng một khi xảy ra chuyện thì bọn họ nhất định sẽ bị trừ công đức.

“Nhưng ta còn chuyện muốn hỏi”. Hắc Vô Thường từ từ lên tiếng: “Nếu không có bản quan thì chuyến này xem như một công đức”.

“Một công đức lại dễ dàng như vậy”. Diệp Thành tặc lưỡi. “Bây giờ ta đã làm quan, tu công đức cũng không dễ dàng gì”.

Thế nhưng, chuyện này nghĩ kỹ lại thì cũng không là vấn đề gì.


“Vậy lấy công đức của ngươi chuyển sang cho ta! Sau này trả lại cho ngươi!”

“Ngươi… có lý tưởng gì không?”, Hắc Vô Thường đặt cánh tay lên vai Diệp Thành, thần sắc ý vị thâm trường.

“Có”. Diệp Thành đáp lời, cảm thấy hơi mơ hồ không rõ, không biết tại sao Hắc Vô Thường hỏi chuyện này, lại có mục đích gì.

“Cách lý tưởng của ngươi bao xa thì ngươi cách ta xa bấy nhiêu đi”.