Việc đến lúc này thì thôi! Vịt nấu chín còn bay đi!
“Đại ca công chính liêm minh như thế, ta thật sự cảm thấy rất vui mừng”. Diệp Thành khen một câu mang nhiều hàm nghĩa, lần này hắn quấy rối quá đúng lúc mà!
Trên trán Phán quan nổi gân xanh, nếu không phải vì cái tên Diệp Thành này, hắn ta đã có được một bảo bối, nhưng giờ thì hay rồi, không có bảo bối nữa rồi.
“Đây đây, ta đã tu đến Minh Tướng, mau cho ta văn điệp qua cửa”.
Phán quan tiếp nhận, hắn ta cũng muốn xem thử Diệp Thành đã tu công đức đến đâu rồi, kéo kéo kéo dài mãi, không thấy điểm cuối.
Vừa mở ra nhìn xem, với người bình tĩnh từng trải như Phán quan thì cũng kinh ngạc ngay lập tức.
Đánh chết một con ác long nghiệt hải, khen thưởng một trăm công đức.
...
Trên Sổ Công Đức liệt kê câu này mười mấy lần.
Trong số đó, có một con ác long cấp Thánh Nhân, là một con rồng hung hãn, cấp Thánh Nhân bình thường cũng không thể làm gì được nó.
Nhưng mà con ác long khủng bố như vậy lại bị Diệp Thành tiêu diệt.
Điều khiến cho Phán quan kinh ngạc chính là hai phần công đức lớn nhất lại đến từ đấu trường cá cược, cộng lại thì hơn ba, bốn ngàn.
Không biết chủ sân xui xẻo nào mà thua nhiều công đức như thế nhưng hắn ta biết chắc người kia xót công đức đến đau “tim” rồi.
“Yêu nghiệt!”. Phán quan nhếch miệng, tặc lưỡi không ngừng, ánh mắt nhìn Diệp Thành cũng lập tức thay đổi, có Hoàng Cảnh nào ngầu thế không?
“Đừng nói nhảm nữa! Văn điệp qua cửa, nhanh lên nào”. Diệp Thành duỗi tay, hắn muốn đi gặp Sở Linh lắm rồi.
“Công đức đủ, vậy tu vi cũng đạt đến mức yêu cầu sao?”, Phán quan mắng.
“Sao hả, Hoàng Cảnh đỉnh, không đủ à?”, Diệp Thành sửng sốt.
“Đây mới là nhảm nhí”. Phán quan trả sổ công đức về: “Với tu vi này của ngươi, đến thần vị Quỷ Vương cũng không với tới được, chỉ công đức đạt tiêu chuẩn thì không được, cả hai cái phải đạt tiêu chuẩn thì mới được”.
“Ngươi lừa ta!”, Diệp Thành nhìn chằm chằm Phán quan.
“Ngươi thấy Minh Tướng nào là Hoàng Cảnh không, ngươi có thấy Quỷ Vương nào là Hoàng Cảnh không hả?”, Phán quan liếc hắn, nói: “Không rảnh để lừa ngươi”.
“Tu vi của ta còn thiếu bao nhiêu mới được phong Minh Tướng”.
“Dưới tiền đề công đức đạt tiêu chuẩn, Chuẩn Thánh thành Quỷ Vương, Thánh Nhân thành Minh Tướng, Thánh Vương là Huyền Minh Tướng, Đại Thánh là Địa Minh Tướng, Chuẩn Đế là Thiên Minh Tướng, Chuẩn Đế đỉnh thì là Minh Vương, ừ, cũng chính là cấp bậc của mười vị Thập Điện Diêm La kia”.
“Thánh nhân!”. Khóe miệng Diệp Thành giật giật, vẻ mặt cực kỳ xuất sắc, chuyện này... con mẹ nó, đến ngày tháng năm nào mới tu đến được.
“Ngươi là thiên tài, sẽ có thể nhanh chóng tu đến Minh Tướng thôi mà”. Phán quan nghiêm túc vỗ vai Diệp Thành: “Bản quan nói lời giữ lời, khi ngươi thành Minh Tướng thì sẽ đưa văn điệp qua cửa cho ngươi”.
“Khen thưởng?”. Ánh mắt Diệp Thành lại sáng, hắn quay người lại.
“Công đức tăng nhanh cũng có lợi!”. Phán quan mỉm cười, lấy ra một cái túi chứa đồ, tùy ý vứt cho Diệp Thành.
Diệp Thành cười hắc hắc, giơ tay nhận lấy, vội vàng mở ra xem.
Phần thưởng thật sự rất phong phú, chỉ riêng minh thạch là đã hơn hai mươi vạn, còn có đồ vàng mã, bí pháp và đan dược các thứ.