Diệp Thành vén tay áo, cười lộ hai hàng răng trắng bóng.
Đánh nhau thì hắn thích nhất hoạt động sau khi đánh người ta ngất xỉu nhất.
Việc cướp bóc này là sở trường của hắn, trước kia thường xuyên tiến hành.
Đầu tiên, không cần phải nói, phải nhắc tới túi chứa đồ trước, chiến lợi phẩm mà, khắp toàn thân, thứ đáng giá nhất là túi chứa đồ.
Xong việc, hắn thấy trên người Quỷ Tuyền Minh Tướng có vài món trang sức! Dây chuyền nè, nhẫn nè, toàn bộ đều được hắn “cất giùm”.
Đều là đồ tốt, giá trị nhiều tiền nên chắc chắn sẽ bán được giá.
Sau khi lột sạch một lần, trên thân Quỷ Tuyền Minh Tướng chỉ còn mỗi cái quần đùi, mà đây là do Diệp Thành “tốt bụng” chừa lại nha!
Nếu hiện tại Quỷ Tuyền Minh Tướng tỉnh lại, chắc chắn sẽ tức tới hộc máu, khó khăn lắm mới gom góp để dành được mấy chục năm, giờ quay lại vạch xuất phát rồi.
“Ngươi nói coi, ngươi chọc ai không được, sao lại chọc tới ta chứ”.
Diệp Thành đứng lên, ung dung nói, mở năm ngón tay, bên trong xuất hiện dòng xoáy nước màu đen hướng về phía Quỷ Tuyền Minh Tướng.
Đó là Thôn Thiên Ma Công, tuy thủ đoạn này khá tàn nhẫn nhưng rất thực dụng, có thể tăng tu vi của hắn, vô cùng thích hợp.
Dòng xoáy nước Thôn Thiên nhanh chóng ngập qua cả người Quỷ Tuyền Minh Tướng, huyết mạch và căn nguyên của hắn ta bị nó cắn nuốt, trở thành chất dinh dưỡng cho thánh thể.
Vẻ mặt hắn lạnh nhạt hơn nhiều, có thể nói là lạnh băng.
Lần này hắn không hề thương xót, để Quỷ Tuyền Minh Tướng sống thì sau này phiền phức không ngừng kéo nhau tới.
Nhưng hắn cũng không giết đối phương, chỉ cắn nuốt căn nguyên và huyết mạch của hắn ta, phế đi tu vi mà thôi, không hơn.
Quỷ Tuyền Minh Tướng cần phải chết nhưng không phải chết trong tay hắn.
Giết người là bị trừ công đức, càng không nói tới việc giết Minh Tướng, một khi bị phát hiện thì bên Tống Đế Vương sẽ không bỏ qua đâu.
Vì thế, hắn thông minh cắn nuốt biến Quỷ Tuyền Minh Tướng thành phế nhân
Minh giới nhiều cô hồn lệ quỷ, chúng nó sẽ là hung thủ “tốt nhất”.
Như thế, bên trên có điều tra thì cũng không thể trị hắn tội giết người, cùng lắm chỉ phạt hắn tội biến đối phương thành phế nhân.
Diệp Thành thu thần thông, chỉ trong tích tắc đã mất tăm.
Hắn đi rồi, gió tà tàn phá khắp nơi, tiếng rên nổi lên bốn phía.
Từng cô hồn, lệ quỷ bò ra ngoài, vây quanh Quỷ Tuyền Minh Tướng, tranh nhau gặm cắn, hình ảnh máu me đáng sợ.
Đường đường là Minh Tướng mà lại thê thảm như vậy, đúng là làm cho người ta thổn thức.
Chỉ trách ngày xưa hắn ta quá kiêu ngạo, chọc trúng sát tinh Diệp Thành này.
Đây cũng là nhân quả báo ứng, giết người không thành mà còn bị diệt.
Minh giới thì sao, nó cũng có pháp tắc vững chắc, cũng có máu tươi chảy, thế giới kẻ mạnh là vua, kẻ yếu bị thua cũng đáng đời.
Hơi thở của hắn hùng hậu hơn, khí huyết hoàng kim càng thêm bàng bạc sau khi hắn cắn nuốt căn nguyên huyết mạch của Quỷ Tuyền Minh Tướng.
“Không tệ nha!”, Diệp Thành vô cùng thoải mái, rất hưởng thụ.
“Cắn nuốt thêm vài tên, không chừng sẽ thăng lên Thánh Nhân!”, Diệp Thành xoa cằm, hai mắt lấp loé.
So với ăn đan dược, cắn nuốt căn nguyên và huyết mạch tốt hơn nhiều, có thể hấp thu tinh thuần, cường hoá căn nguyên và huyết mạch bản thân.