Diệp Thành dẫn Quỳ Ngưu ra khỏi Điện Diêm La, đi về hướng Quỷ Thành.
Chuyện cấp bách nhất bây giờ là hắn phải giúp Quỳ Ngưu ngưng tụ ra nguyên thần.
Mà một khi hồn phách muốn ngưng nguyên thần thì sẽ tiêu tốn rất nhiều sức lực và thời gian.
Bởi vì tốc độ của quá trình ngưng tụ nguyên thần rất chậm, vậy nên thời gian cũng vì thế mà kéo dài.
Ngày xưa khi hắn với Triệu Vân ở dưới mười tám tầng địa ngục, nhờ có đại dương hồn lực hỗ trợ mới có cơ hội ngưng nguyên thần được.
Nhưng bây giờ Qùy Ngưu lại khác, hồn lực của hắn ta rất yếu và mờ nhạt, chỉ có thể sử dụng phương pháp “chủng hồn” từng bước ngưng tụ ra nguyên thần bản mệnh.
May mắn thay hắn ta có ba tháng để ngưng tụ, tính ra cũng du då.
Quan trọng hơn hết là Diệp Thành hắn cũng có xíu tài lực, không còn nghèo rớt mồng tơi như hồi mới vừa bước vào Minh Giới nữa.
Có đủ tài lực thì mọi chuyện dễ làm rồi, người ta thường nói có tiền thì sai ma đầy quỷ cũng được mà. Vả lại ở đây là âm tào địa phủ, cho nên thứ không thiếu nhất là quỷ.
“Này lão thất, Minh Giới này có... Đại Đế không?”. Lúc hai người đi ngang qua một Quỷ Sơn, Quỳ Ngưu nghiêng đầu tò mò hỏi thử.
“Có đấy, nơi đây gọi hắn là kẻ thống trị Minh Giới”, Diệp Thành cười nói.
“Đáng sợ thật”. Quỳ Ngưu nhếch môi tặc lưỡi.
Không ai ngờ được ở Minh Giới lại có một Đại Đế còn sống, mà còn là thế lực tối cao. Chuyện này chỉ nghĩ thôi, đã thấy nó ảo ma rồi.
Có thể sống dưới sự thống trị của Đại Đế còn sống, có lẽ là một vinh hạnh rất to lớn.
Đáng tiếc, Đại Đế ở Minh Giới chứ không ở Chư Thiên.
Thử nghĩ xem, nếu mọi nơi đều có Đại Đế thống lĩnh, khi Thiên Ma tấn công, họ cũng không cần chiến đấu khốc liệt như vậy, vô số các sinh linh cũng phải bỏ mạng tại chiến trường.
“Minh Giới thú vị hơn trong tưởng tượng của ngươi đấy”. Diệp Thành cười rồi bước từng bước tăng thêm tốc độ.
“Ngay cả Đại Đế cũng có thì còn có chuyện gì không thể nữa đâu”. Quỳ Ngưu hít thật sâu, rồi vội vàng đuổi theo sau Diệp Thành.
Không lâu sau, hai người đáp đất vào trong Quỷ Thành.
Diệp Thành còn tạm vì hắn đã ở đây lâu lắm rồi nên cũng đã quen,
Nhưng còn Quỳ Ngưu lại ngó nghiêng, bất ngờ đủ điều trên suốt chặng đường, bởi vì hắn ta thấy ngoại trừ Âm Phủ hơi tối hơn dương gian một xíu thì mấy thứ khác chẳng có gì khác.
Tuy vậy đường cái của Quỷ Thành rất ồn ào và tấp nập, nhưng hắn ta vẫn cảm thấy lạnh rét run. Khắp cả đường phố, ngõ nhỏ của cái thành này đều là nơi quỷ sống, cho nên vừa bước vào ngay cả xương sống đã lạnh tê rồi.
Diệp Thành mỉm cười dẫn Quỳ Ngưu đến một gian hàng mua đan dược, tất cả dược mà hắn mua đều giúp bổ sung hồn lực.
Hai người đi dạo một vòng quanh thành, rồi mới bước vào một hẻm nhỏ, tiêu 1500 minh thạch để thuê một tiểu viện.
Tiểu viện này khá nhỏ, diện tích chỉ một trăm mét vuông, có hai căn phòng bằng đá xây dưới gốc cây cổ thụ. Tiểu viện bị bóng tối che phủ, lại trông như cảnh hoàng hôn.
Những nơi ở Minh Giới này đều bị gió âm tàn phá, tiểu viện này cũng không tránh được.
Hoặc có thể nói, dù người ta đi nơi nào thì vẫn chỉ thấy một khung cảnh u ám. Chẳng phải người ta bảo nơi này là âm tào địa phủ à! Vậy nó cũng phải có dáng vẻ như tên rồi.
“Vì sao ở trước cửa của nhà nào cũng treo chiếc đèn lồng đỏ thế?”, Quỳ Ngưu thắc mắc gãi đầu, hỏi: “Chẳng lẽ, đó là phong tục của âm phủ à?”
“Chuyện đó có trời mới biết”. Diệp Thành cười không quan tâm, phất tay biến ra một tế đàn. Tế đàn này được vẽ hoa văn và sắp xếp trận pháp cho ngưng thần.
“Theo ta thấy, vẫn dương gian của mình tốt hơn”. Quỳ Ngưu nói thầm.
“Sau khi ta chết, ngươi đã từng đến Đại Sở Hằng Nhạc Tông của ta chưa?”, Diệp Thành vừa vẽ trận văn, vừa hỏi.
“Ta qua đó rồi, nơi đó có mộ của ngươi”. Quỳ Ngưu buồn bã nói.
“Thay vì thế, ta càng mong là không có nó”. Diệp Thành cười nói với chất giọng khàn đặc, trong đôi mắt sâu thẳm đó còn mang rất nhiều nét đau thương.
“Giữ lại chút kỷ niệm vẫn tốt”. Quỳ Ngưu mỉm cười nói.
“Ngươi có thấy sư tôn của ta không?”, Diệp Thành lập tức mong chờ nhìn Quỳ Ngưu.
“Ta chưa từng gặp lần nào”. Quỳ Ngưu lắc đầu: “Ta nghe nói sau khi ngươi chết đi, nàng suýt nữa đã hóa đạo và bị thần nữ Côn Luân phong ấn rồi”.
Nghe đến đây, cơ thể của Diệp Thành đột ngột rung lên, ngay cả trận văn cũng bị khắc sai. Chuyện này như dao cắt vào lòng hắn, nhói lên.
Hắn có thể tưởng tượng được sau khi Sở Huyện nghe tin mình chết thì đã đau khổ đến mức nào.
Đợi kiếp trước rồi đến kiếp này, bỏ lỡ ba trăm năm. Lại một lần bỏ lỡ, mỗi lần càng đau đớn thêm.
Rõ ràng cả hai đều có tình, nhưng bị trời xanh trêu ghẹo. Đoạn tình duyên này coi như vỡ nát, hắn với nàng đều bị vết thương chồng chất.
Ngay cả chuyện nàng bị Đông Hoàng Thái Tâm phong ấn, cũng không khiến hắn bất ngờ.
Chuyện này liên quan đến Nhược Hi, Sở Huyên với nhiều
mối quan hệ khác, cho nên làm sao Đông Hoàng Thái Tâm cho nàng chết được trước khi Đông Hoàng Thái Tâm chưa điều tra rõ ràng?
“Theo ta nghĩ, Đại Sở không nên trấn giữ Chư Thiên Môn”.
“Hắn nên để Thiên Ma tán công vào, để các tộc Hồng Hoang nếm chút mùi vị mới mẻ”.
“Nếu ngươi về thì chắc chắn đã có thể dẫn dắt Vạn Vực, xây lại một thế giới đầy huy hoàng”. Quỳ Ngưu nghiêm túc và rất tự tin vào tài năng của Diệp Thành.
“Khi nào về được hẵng nói”. Diệp Thành mỉm cười, rồi thu phép thuật của mình lại: “Ngươi ngồi vào pháp trận của tế đàn đi, ta sẽ giúp ngươi ngưng tụ nguyên thần”.
“Đến ngay đây!”, Quỳ Ngưu lập tức đứng dậy bước vào tế đàn, rồi khoanh chân ngồi xuống như một lão tăng đang ngồi thiền với dáng vẻ rất nghiêm túc.
Diệp Thành ổn định tinh thần của bản thân, một ánh sáng lóe lên giữa chân mày của hắn. Hỏa nguyên thần xuất hiện bùng cháy rồi bao phủ khắp cơ thể Quỳ Ngưu, giúp hắn loại bỏ những tạp chất trong hồn.