Gió âm tà phá khắp nơi ở trong tiểu viện, rét lạnh run cả người.
Tất cả đều là sát khí của Diệp Thành nổi lên khi nghĩ về Tru Tiên Kiếm. Hiện tại, đã có hai vị Hoang Cổ Thánh Thể bị nó giết chết, cơ thể đẫm máu gieo mình trong hư không.
À... phải là ba, hắn cũng được tính là bị Tru Tiên Kiếm giết.
Nhưng hắn lại phải cảm ơn Tru Tiên Kiếm về chuyện này mới đúng.
Vì ngay từ đầu, tuổi thọ của hắn đã không còn nhiều nữa. Cho nên, hắn chỉ có thể sống nhiều nhất ba năm mà thôi.
Tru Tiên Kiếm đánh lén đã đưa hắn vào con đường chết, ngược lại nhờ nó mà hắn mới có thể đến được Minh Giới.
Nhờ đó mà hắn có thế sống lại, khi hắn trở lại Chư thiên và đạt đến đỉnh cao thực lực. Hắn sẽ tìm Tru Tiên Kiếm tính sổ.
Hắn đè xuống sát khí đang bùng nổ, rồi đứng dậy đi đến trước tế đàn.
Hiện tại, mặc dù Quỳ Ngưu vẫn chưa tỉnh lại, nhưng hồn thể của hắn ta lại dày dặn lên rất nhiều. Chuyện ngưng tụ ra nguyên thần của hắn ta chỉ còn là thời gian.
Diệp Thành lại bóp nát đan dược, thêm linh lực, dung nhập vào hồn thể của Quỳ Ngưu. Nguyên thần hắn gieo bên trong, đã mọc rễ và nảy mầm từ lâu rồi.
Mấy ngày sau đó, hắn thường xuyên làm y hệt như thế. Từng ngày lặp đi lặp lại rất nhiều lần.
Mỗi khi hồn lực mờ nhạt thì hắn sẽ cho nó cắn đan dược, ngay cả sức mạnh nguyên thần của bản thân, hắn cũng không keo kiệt mà mỗi ngày giúp cho Quỳ Ngưu tẩy mạch.
“Nếu ngươi làm thế sẽ ảnh hưởng đến căn cơ của ngươi, ngươi đừng sử dụng nguyên thần nữa”. Quỳ Ngưu nhắm mắt truyền âm nói cho hắn nghe, hắn ta không muốn Diệp Thành làm thế.
“Ta rất khỏe”. Diệp Thành cười an ủi, nhưng vẻ mặt của hắn đã tái nhợt đi rất nhiều, trạng thái mệt mỏi, ủ rũ, có vẻ khá yếu.
Sau khi hắn tẩy luyện giúp Quỳ Ngưu thì cũng đặt mông ngồi xuống táng cây.
Trong khi Quỳ Ngưu dốc hết sức để ngưng thần, hắn cũng không rảnh mà khoanh chân nhắm mắt, lĩnh ngộ ảo diệu của Thánh Cốt và Căn Nguyên Thánh Thể đan chéo vào nhau.
Hắn chưa từng nghe về Thánh Thể Bá Uyên, có lẽ người này có tuổi đời rất xa xưa nên rất nhiều chuyện thần thoại hay truyền thuyết về người này đã không còn lưu truyền đến đời sau nữa.
“Ngươi bệnh rồi à! Sao cứ bám dính lấy ta vậy?”. Ngoài sang có giọng nói vang lên, ngay khi giọng nói vừa dứt thì Triệu Vân đi đến.
“Tỷ đây để ý ngươi, nếu không ngại thì đêm nay cùng động phòng đi”. Một cô gái mặc đồ trắng đi theo sau Triệu Vân.
Người này có nhan sắc rất xinh đẹp, cộng với bộ váy trắng trên người khiến người ta có cảm giác không nhiễm bụi trần nên trần thế. Xung quanh nàng ta còn có một vòng ánh sáng xinh đẹp quây quanh, mờ nhạt như tiên.
Đặc biệt nhắc đến là đôi mắt xinh đẹp của nàng ta trong veo, tinh khiết không chút tạp chất, thỉnh thoảng còn lóe lên ánh sáng lấp lánh.
“Ta còn tưởng là ai, thì ra cặp tình nhân đến đây lén lút đưa tình à?”, Diệp Thành liếc nhìn Triệu Vân, sau đó dời mắt nhìn Tần Mộng Dao. Hắn chỉ vừa nhìn thoáng qua đã biết được: cấp Thánh Nhân, chức vị Minh Tướng.
“Ta với nàng ta không thân quen gì cả”. Triệu Vân dịch người sang một bên.
“Ngươi nói không thân là sao, hai ta đã từng ngủ chung giường rồi”. Tần Mộng Dao không buông tha tiếp tục áp sát lại, cánh tay cũng nhanh chóng mở ra giữ chặt Triệu Vân lần nữa.
“Ngươi nói bậy, ta đã ngủ chung giường với ngươi bao giờ, sao ta không biết?”