Diệp Thành hít sâu một hơi, ngồi ở đối diện Đế Hoang, tim đập thình thịch, hắn luôn có cảm giác không chân thật.
“Còn có gì muốn hỏi?”, Đế Hoang cười như gió xuân ấm áp.
“Có!”, Diệp Thành bình tĩnh lại, nhìn sang Đế Hoang: “Tiền bối cũng biết việc của Chư Thiên, ví dụ như Thiên Ma xâm lấn đúng không!”
“Ta đã thấy rõ ràng!”, Đế Hoang lạnh nhạt nói.
“Vậy vì sao tiền bối không trở về Chư Thiên!”, Diệp Thành khó hiểu hỏi.
“Không phải không trở về, mà là không thể!”, Đế Hoang cười tự giễu, có thể thấy vẻ mặt của ông ấy rất bất đắc dĩ.
“Với tu vi của tiền bối thì có thể sánh vai với Đại Đế, chẳng lẽ không thể đánh thông con đường nối giữa Minh giới với Chư Thiên!”, Diệp Thành nghi ngờ.
“Nếu cưỡng ép đánh vỡ con đường, tất nhiên có thể trở về nhưng cân bằng của tam giới cũng sẽ vì thế mà trả một cái giá đắt, đáng sợ hơn cả Thiên Ma xâm lấn, là một hồi tai hoạ ngập đầu!”
“Sự cân bằng của tam giới?”, Diệp Thành nhíu mày, cảm giác như mình đã chạm tới một bí mật, một bí mật chỉ có người tối cao mới biết được.
Tam giới không đơn giản như mặt ngoài, ngay cả Đế Hoang cũng không dám thử thì có thể đoán được nó liên luỵ rất nhiều.
Một tầng sương mù che đậy tâm cảnh Diệp Thành, không thể xua đi, hắn rất tò mò về bí mật của tam giới.
Tạm thời vứt bỏ tạp niệm, Diệp Thành nhìn về phía Đế Hoang: “Vãn bối dung hợp thánh cốt là do tiền bối sắp xếp đúng không!”
“Tất nhiên là để lại cho ngươi!”, Đế Hoang gật đầu.
“Là thánh cốt của Bá Uyên tiền bối!”, Diệp Thành vội nói.
“Đúng như ngươi nói!”, Đế Hoang chậm rãi lên tiếng: “Đó là Hoang Cổ Thánh Thể đầu tiên trong lịch sử Chư Thiên, Đại Thành Thánh thể có thể địch lại Đại Đế trong truyền thuyết là Bá Uyên lập ra!”
“Hoang Cổ Thánh Thể đầu tiên!”, Diệp Thành xúc động, đó mới thật sự là tiền bối, là xương cốt mà hắn dung hợp.
“Mấy hôm trước vãn bối từng bị thánh cốt kéo vào một ý cảnh”, Diệp Thành kể ra, vẻ mặt thê lương: “Ta tận mắt chứng kiến Bá Uyên tiền bối bị Tru Tiên Kiếm giết chết!”
“Đâu chỉ Bá Uyên, một mạch Thánh Thể đều bị Tru Tiên Kiếm chém chết hết 80%, kể cả ta!”
“Chuyện này...”, Diệp Thành kinh ngạc, hắn chỉ biết Đế Hoang đánh nhau đổ máu với năm Thiên Ma Đế nhưng không biết ông ấy ngã xuống do Tru Tiên Kiếm.
Truyền thuyết đời sau có sai lệch, ví dụ như Thần Chiến mà họ cho rằng đã chết trong hỗn chiến nhưng thực ra là bị Tru Tiên Kiếm đánh lén mà chết.
Mà chẳng phải hắn cũng thế sao, trong mắt người đời, hắn chết vì chiến đấu với Thiên Ma Đế.
“Vì sao Tru Tiên Kiếm lại cứ lăm le một mạch Thánh thể như thế!”, trong mắt Diệp Thành đầy tơ máu, lập loè tia sáng lạnh.
“Vì chỉ có Thánh thể mới đe doạ được nó!”, lời của Đế Hoang bình thản nhưng lại mang theo tia sát khí.
“Tru Tiên Kiếm có nguồn gốc thế nào, quan hệ gì với Thiên Ma!”, Diệp Thành hỏi ra vấn đề trong lòng.
Nói tới cấp bậc, Diệp Thành xoa tay, cười ha ha: “Tiền bối có thể nói với Minh Đế là để ta đầu thai không?”
“Bản thân ngươi mang trong người luân hồi là đã vi phạm pháp tắc luân hồi của Minh giới, Minh Đế không thể để ngươi đầu thai”, Đế Hoang nói.
“Tự mang... luân hồi?”, Diệp Thành kinh ngạc, không biết “tự mang luân hồi” mà Đế Hoang nói là gì, chẳng lẽ là vì hắn có sức mạnh luân hồi nên quấy nhiễu luân hồi?
“Nói vậy, vãn bối phải vĩnh viễn sống tại Minh giới sao?”