Diệp Thành dừng chân nhìn tám người, không cần hỏi hắn cũng biết đối phương là thuộc hạ của Diêm La Sở Giang Vương rồi.
Lúc trước, hắn đánh Phi Long Minh Tướng tàn phế, họ bỏ qua mới lạ.
Chẳng qua hắn không ngờ, không đến thì thôi mà đến lại đồng loạt tám người đều tới. Xem dáng vẻ bọn họ, chắc chắn muốn dùng tám chội một đây mà!
“Lại một Chuẩn Thánh Vương à, đúng coi trọng ta quá”.
Diệp Thành nhướng mày, nhìn người đứng bên trái ngoài cùng. Hắn đã từng nghe một ít lời đồn lừng lẫy về Thiên Hà Minh Tướng ở Minh Giới.
Khí thế của Thiên Hà Minh Tướng là mạnh nhất, cấp của hắn ta đã vượt qua Thánh Nhân, đạt tới Chuẩn Thánh Vương, cho nên khí tức cũng khác nhau.
Nhưng với hắn, thật ra cấp bậc này cũng chả khác mấy.
Lúc hắn ở Chư Thiên đã thuộc Chuẩn Thánh, sắp lên làm Tàn Chuẩn Thánh Vương rồi.
Bây giờ hắn đến Minh Giới, lại dung nhập Bả Uyên Thánh Cốt với Đế Hoang Thần Tàng khiến chiến lực đã đạt đến cấp bậc cực kỳ biến thái rồi.
Cho nên những cấp dưới Thánh Vương, cũng chỉ là người qua đường với hắn.
Không sao hết, ông đây mà run xíu sẽ không còn tên Diệp Thành nữa.
Hắn nghĩ đánh với nhóm này cũng không cần mở bá thể làm gì, chỉ là một chọi tám mà, thêm tám tên nữa, ông đây chơi tuốt!
“Lá gan của ngươi lớn thật đấy Diệp Thành, ấy vậy mà dám làm bị thương Minh Tướng của Nhị điện ta”. Càn Khôn Minh Tướng lạnh lùng, sất sượt, tỏa sát khí khắp nơi.
“Thế ngươi muốn tính số thế nào đây?", Diệp Thành khoanh tay trước ngực, cười mỉm nhìn Càn Khôn Minh Tướng với thái độ rất hứng thú.
“Ngươi tự phế tu vi của mình, bọn ta sẽ tha cho người sống”. Càn Khôn Minh Tướng lạnh lùng quát, thái độ này thật trâu bò mà nhìn khá ngầu.
“Xin lỗi, ta làm không được”. Diệp Thành bĩu môi.
“Thế ta giúp ngươi”. Càn Khôn Minh Tướng giẫm lên không nhào đến, giơ đầu ngón tay có thần quang vờn quanh dung nhập với bí pháp càn khôn nên dễ dàng bẻ gãy và nghiền nát tất cả mọi thứ.
Diệp Thành cười điềm đạm, không đổi cảm xúc mà đứng im như người vừa ném lao. Hắn cứ để mặc cho Càn Khôn Minh Tướng chọc một lóng tay đến, nhưng chả cử động được nữa.
Ngược lại người xem cuộc chiến lại hồi hộp, âm thầm nói Diệp Thành thật hống hách.
Đám đó toàn là Thánh Nhân chứ không phải Chuẩn Thánh, một ngón tay thì cũng đùa được đâu. Chỉ cần hắn lơ là xíu thôi là đã chết rồi.
Nhưng hình ảnh Diệp Thành bị một lóng tay của Minh Tướng kia đâm thủng lại không xuất hiện như tưởng tượng của họ, ngược lại mọi diễn biến làm bọn họ bất ngờ, mở rộng tầm måt.
Càn Khôn Minh Tướng đâm một lóng tay vào người Diệp Thành, thế nhưng không thể phá vỡ được phòng vệ của hắn mà chỉ chọc cho toé lửa bên ngoài thân Diệp Thành mà thôi.
Tiếng va chạm vang lên giống như kim loại đụng vào nhau nghe leng keng khó tả, một lóng tay của Càn Khôn Minh Tướng như chọt trúng tấm thép vậy.
“Sao có thể?”. Người đang xem cuộc chiến ngạc nhiên, họ không thể tin đó là một lóng tay của Thánh Nhân đó! Nhưng nó lại không phá vỡ được phòng ngự của Chuẩn Thánh.
“Sao thế được?”, bảy Đại Minh Tướng cũng nheo mắt.
“Sao thế được?”. Người sợ hãi nhất là Càn Khôn Minh Tướng, hắn ta luôn cao ngạo vì pháp thuật cao siêu của mình. Thế mà nó lại quá yếu ớt khi đối diện với Diệp Thành, mà buồn cười hơn là người ta cũng chưa cử động xíu nào.
“Hình như ngón tay của ngươi không có tác dụng gì cả!”, Diệp Thành cười trừ trêu đùa, lại chẳng lo nghĩ phủi bụi trên ngực mình.
“Ngông cuồng”. Càn Khôn Minh Tướng thét lên, rồi lại tấn công lần nữa.
Lần này, hắn ta dùng tất cả sức của mình để tấn công. Hắn ta ngưng tụ một ấn Càn Khôn lớn trên tay, dung hợp vô số thần thông rồi chưởng ra ngoài một chữ Triện nhắm vào Diệp Thành.
Thật ra thằng nhóc này mạnh hơn Phi Long Minh Tướng, nhưng cũng chả hơn được bao nhiêu. Vậy hắn ta có thể mạnh hơn Diệp Thành sao?
Lúc này đây, Diệp Thành đã bắt đầu cử động không còn đứng im cho hắn đánh nữa.
Ông cho người chợt một cái rồi mà còn hăng hái thế thì con mẹ nó ông đây cho người ngồi hóng mát nhé!
“Trấn”. Càn Khôn Minh Tướng bay lên trời, chưởng xuống.
“Ngươi lấy tự tin từ đâu thế?”, Diệp Thành hừ lạnh, ngược lại không sử dụng nắm đấm mà chỉ dùng một lóng tay dung hợp trăm loại bí pháp và Lục Mạch thần thông lại với nhau.
Càn Khôn Minh Tướng lập tức lúng túng khi thấy Càn Khôn Chưởng ấn của mình giống như một tờ giấy trắng bị ngón tay của Diệp Thành chọc thủng, muôn vàn bí pháp cũng trở thành đồ trang trí.
Theo chưởng ấn bị chọc thủng, cơ thể hắn ta cũng bị đâm thủng. Đầu ngón tay đâm ra một cái lỗ máu, máu tươi chảy ra rôi.
“Đầu ngón tay của ta còn lợi hại hơn ngươi đấy”. Diệp Thành thổi ngón tay mình nói: “Lần sau là giữa mày của người”.
“Muốn chết”. Càn Khôn Minh Tướng tức giận, hóa thần kiếm ra nắm trong tay, sử dụng pháp lực chém một nhát, cắt ngang trời tạo thành tiên hà.
Hắn ta đã tức giận thật rồi, dù sao trong suy nghĩ của hắn ta đường đường là Minh Tướng dưới trướng Sở Giang Vương, ấy thế mà lại liên tiếp thua trận với một Thánh Nhân.
Hắn ta là kẻ vô cùng kiêu ngạo bây giờ gặp đã kích, Thánh Nhân mà còn đánh không lại Diệp Thành lấy gì để đánh bại Thánh Thể trong thần thoại kia.
Diệp Thành cười, đạp lên không trung di chuyển trên bầu trời vô cùng ảo diệu.
Tuy nhát chém của Càn Khôn Minh Tướng mạnh thật, nhưng phải chém trúng mới tính.
Diệp Thành lại nhanh nhẹn như xuất quỷ nhập thần, rất dễ dàng lách mình tránh khỏi nhát chém đó. Hắn bước ra một bước lớn, lập tức áp sát trước mặt Càn Khôn Minh Tướng.
Quào! Người đang xem cuộc chiến lập tức ngửa đầu lên nhìn hướng Càn Khôn Minh Tướng bay đi mà tròng mắt cũng đảo theo.
Bay rồi, bay xa rồi! Nhưng mà không biết xa bao nhiêu.
Sau vài ba giây, họ mới nghe một tiếng ầm vang lên. Cái tát vừa rồi đã đánh bay Càn Khôn Minh Tướng đến một ngọn núi, hắn ta vừa đâm sầm xuống đã đập cho ngọn núi kia đổ nát.
Hắn ta là một Thánh Nhân, thế mà lại bị một kẻ thấp cấp hơn tát bay. Họ chưa bao giờ gặp trường hợp nào như thế.