Tiên Võ Đế Vương

Chương 2685



“Đa tạ Diêm La”. Diệp Thành thở hổn hển, sắc mặt tái nhợt không còn chút máu, vừa dùng bí pháp chữa trị thánh thể.  

 

 

“Hậu sinh khả úy”. Tần Quảng Vương mỉm cười hiền hòa.  

 

 

“Diêm La quá khen rồi, chỉ là may mắn mà thôi”. Diệp Thành cười.  

 

 

Đây ngược lại là sự thật, nếu như Tần Quảng Vương âm thầm động tay chân trước, ở tầng thang trời thứ chín tăng thêm sức mạnh thì hắn nhất định khó mà thành công.  

 

 

Vào lúc đó, hắn rõ ràng ngửi thấy được hơi thở tử vong, chỉ cần thêm một chút áp lực nữa thôi cũng đủ để giết chết hắn.  

 

 

“Đi đi!”, Tần Quang Vương vung tay lên, không còn vẻ hung thần ác sát nữa.  

 

 

“Thuộc hạ cáo từ”. Diệp Thành cười một tiếng, đi ra khỏi điện, không quên chắp tay hành lễ, bước chân thất tha thất thểu.  

 

 

Dù đã bước lên được đến tầng thang trời thứ chín nhưng cũng bị thương khá nặng, áp lực mạnh mẽ vẫn còn sót lại ở trong cơ thể, tàn phá thánh thể của hắn.  

 

 

“Đế Quân, người mà ngài chọn thực sự khiến chúng ta kinh ngạc!”  

 

 

Ở sau lưng, Tần Quảng Vương hít một hơi thật sâu, vui vẻ yên tâm đối với hậu bối Diệp Thành, đồng thời nhìn hắn bằng ánh mắt khác.  

 

 

Chậm rãi thu lại suy nghĩ, Tần Quảng Vương phái một tên quỷ vương đến: “Đi tìm Mạnh Bà, khôi phục chức vị Thần Cầu Nại Hà của bà ta”.  

 

 

Quỷ Vương nhận lệnh lập tức rời đi, trong nháy mắt đã biến mất.  

 

 

Ở bên này, Diệp Thành rời khỏi điện Tần Quảng Vương Cung, một bước đi không vững khiến hắn suýt nữa ngã xuống đất, nhưng được Lôi Minh Tướng bước lên phía trước đỡ được.  

 

 

“Khi bước vào vẫn còn tốt đẹp, sao bước ra lại có bộ dạng như này rồi”.  

 

 

“Không phải là bị Tần Quảng Vương đánh một trận rồi chứ? Còn cả nội thương”.  

 

 

“Ta thấy tính khí nóng nảy của Diêm La chúng ra lại bộc phát ra rồi”.  

 

 

Mấy Đại Minh Tướng đều tập chung lên phía trước, huyên thuyên không ngừng.  

 

 

Chủ yếu là do Diệp Thành bị thương quá nặng, Hoang Cổ Thánh Thể đều phế rồi, khiến người ta dễ liên tưởng đến khả năng Tần Quảng Vương đánh hắn.  

 

 

“Ta còn có việc, lúc khác  nói chuyện sau”. Diệp Thành mỉm cười, hội tụ khí huyết, một bước lên trời, đi về phía cầu Nại Hà.  

 

 

Chín Đại Minh Tướng vò đầu không biết tại sao, thật sự là kỳ quái.  

 

 

Rất nhanh, chín người cũng bị Diêm La triệu vào trong điện, ai nấy đều ngoan ngoãn như con cừu non, chỉ sợ bị đánh giống như Diệp Thành.  

 

 

Diệp Thành bước lên trời với tốc độ cực nhanh, khóe miệng đầy máu tươi, lau cũng lau không hết, vết thương thực sự rất nghiêm trọng.  

 

 

Tuy nhiên, chuyến này đến điện Tần Quảng Vương cũng khá thành công, có được Diêm La Lệnh là có thể mang Sở Linh đi.  

 

 

Trong lòng nghĩ như vậy, tốc độ của hắn tăng lên nhanh hơn.  

 

 

Khi đến quan ải của đường Hoàng Tuyền, hai quỷ vương giữ cửa từ phía xa đã nhìn thấy Diệp Thành, hoảng loạn chắp tay cúi người.  

 

 

“Thưởng cho các ngươi”. Diệp Thành tâm tình rất tốt, giống như có thần quang bay qua, tuy rằng người đã đi vào, nhưng lại để lại hai túi trữ vật.  

 

 

Hai vị Quỷ Vương ánh mắt sáng ngời, đều nhận lấy, Hoang Cổ Minh Tướng ra tay rất hào phóng, đó là một lượng tài sản không nhỏ.  

 

 

Sau khi băng qua đường Hoàng Tuyền, Diệp Thành lần nữa đi đến cầu Nại Hà.  

 

 

Sở Linh lần này không có ngủ mà bắt chéo chân cắn hạt dưa, nàng thật sự quá nhàn rỗi, cả ngày không có việc gì làm.  

 

 

“Ta lại đến rồi”. Diệp Thành từ trên trời bước xuống, có lẽ hắn bị thương quá nặng, lại đứng không vững nên ngã xuống đất.  

 


Bằng thị lực của nàng, liếc mắt có thể nhìn ra được Diệp Thành đã bị thương nặng, hoang cổ thánh thể mạnh mẽ  mà cũng xương máu lẫn lộn.  

 

 

Diệp Thành lung lay chao đảo, trong miệng máu tươi vẫn đang tuôn ra, sắc mặt tuy tái nhợt nhưng lại toàn nụ cười, tâm tình vui vẻ.