Vậy mới nói hắn là yêu nghiệt nghịch thiên chứ? Đánh nhau mạnh mẽ vô địch, khả năng tán gái của hắn cũng là độc nhất vô nhị.
Hai người không nói một lời, cùng nhau bước lên bầu trời và đi thẳng đến quỷ thành.
Sở Linh có dung mạo tuyệt thế, nổi tiếng Minh giới, Diệp Thành mạnh mẽ vô song cũng chấn động âm phủ, hai người nắm tay nhau thu hút sự chú ý từ mọi hướng.
Trên đường đi, những nơi mà họ đi qua đều kinh ngạc: “Thần cầu Nại Hà và Hoang Cổ Minh Tướng, bọn họ thành đôi rồi?”
“Quả nhiên là trong dự liệu, hai người họ vừa nhìn đã thấy rất đẹp đôi”.
“Không biết chừng qua vài ngày nữa có thể uống rượu mừng của bọn họ đó”.
“Mỹ nhân xứng đôi anh hùng, yêu nhau thì cuối cùng sẽ về với nhau”.
Nghe được tứ phương chúc phúc, Diệp Thành vui vẻ, Sở Linh cũng cười dịu dàng, má lại đỏ lên, hiện lên sự rụt rè của nữ tử.
Trai tài gái sắc, ai dám nói không xứng đôi, đây là cặp đôi hoàn hảo.
Ầm, lúc đang đi, đột nhiên nghe thấy một tiếng nổ vang vọng khắp Minh giới.
Bất giác, Diệp Thành ngẩng đầu nhìn về phương xa, nhìn về phía đông thiên địa.
Tiếng gầm truyền đến từ phía đông, tựa như có người đang đánh nhau, chấn động quá lớn, hơn nữa đang đánh về hướng này.
Hắn hơi nheo mắt lại, nhìn kỹ mới biết là ai đang đánh nhau.
Một bên là Triệu Vân, phong thần như ngọc, phong độ hiên ngang, giống như một tiên vương, khí huyết cuồn cuộn ngất trời, uy chấn bát hoang.
Bên kia là một thanh niên có mái tóc màu máu, mặc áo giáp, giống như một chiến thần, uy thế lăng tiêu, tràn ngập cửu thiên.
Hai người giao chiến, trời long đất lở, núi non sụp đổ, đi qua nơi nào đều có lệ quỷ gào thét, hỗn loạn càn khôn.
“Vậy mà có thể đánh ngang sức ngang tài với Triệu Vân”. Diệp Thành kinh ngạc, so với Triệu Vân, hắn càng để ý tới thanh niên tóc màu máu.
Huyết mạch thanh niên tóc màu máu thì hắn chưa từng gặp bao giờ, rất kỳ quái, căn nguyên huyết mạch giống như một cái động không đáy, không nhìn thấy điểm cuối.
Trong cơ thể hắn ta còn ẩn chứa một cỗ sức mạnh thần bí dị thường, có phần giống đồ nhi của Đế Hoang với, khiến người khác nhìn không ra.
“Minh giới quả là ngọa hổ tàng long”. Diệp Thành thở dài nói.
"Đó là đồ đệ của Minh Đế, được âm tào địa phủ gọi là Minh Tuyệt”. Sở Linh nói thầm, trong mắt còn có một chút sợ hãi.
“Chẳng trách”. Diệp Thành vuốt cằm, cười toe toét.
Chân truyền đệ tử Đại Đế cao quý kiêu ngạo như vậy, Minh Tướng dưới trướng Diêm La sao có thể so sánh được.
Sự thật đã chứng minh, đồ đệ của Đại Đế thì Minh Tướng dưới trướng Diêm La thực sự không thể so sánh nổi.
Đại Đế là người nào? Điều khiển một giới, tồn tại ở cấp tôn, nhưng phàm là tiếp xúc với Đế, ai không phải là đấng vĩ đại.
Có thể trở thành đệ tử của Minh Đế, Minh Tuyệt đó chắc chắn không đơn giản.
Điểm này, Diệp Thành nhận thức sâu sắc, trong số những người cùng lứa với hắn, chỉ có một số ít khiến hắn không thể nhìn thấu, người này mạnh hơn người kia.
Càng có nhiều người tụ tập, vây quanh bốn phía, lấp đầy mặt đất và bầu trời, người đông như biển.
“Là đồ đệ của Minh Đế”. Người xem tựa hồ đều nhận ra Minh Tuyệt, trong mắt ai nấy đều dâng lên vẻ kính sợ.
“Có thể đấu bất phân thắng bại với Minh Tuyệt, cũng quá lợi hại!”
“Dù lợi hại thế nào cũng không thể đánh bại Triệu Vân”. Diệp Thành không cho là vậy, Minh Tuyệt rất mạnh mẽ, với chiến lực của Triệu Vân đủ để thắng hắn ta.