Tiên Võ Đế Vương

Chương 2691



Những người từng ái mộ Sở Linh đều không khỏi thở dài, miếng bắp cải ngon như vậy lại dâng cho người khác.  

 

Dâng thì cũng dâng cho rồi, vẫn nên có lời chúc phúc, nhìn thấy Sở Linh cười duyên dáng, nhìn cũng bổ mắt, nàng tìm được bến đỗ rồi.

Tiếng động lớn làm náo động quỷ phố, bóng người chuyển động, hai bên quầy hàng, tiếng người thét to, đồ vật muôn vàn phong phú.  

 

Đèn lồng đỏ treo cao, sắc thái u ám, quỷ thành của âm phủ náo nhiệt khác nào chợ của dương gian.  

 

Tuy làm âm tào địa phủ nhưng lại thể hiện sự phồn hoa của nhân thế.  

 

Diệp Thành và Sở Linh nắm tay, ánh mắt mọi người hâm mộ, người có tình thì nên được chúc phúc.  

 

Sở Linh cười dịu dàng như nước, mang đầy khát khao.  

 

Nàng tìm được chốn về rồi, mọi chuyện tốt như đã được số phận định sẵn.  

 

So với nàng, Diệp Thành lại suy tư.  

 

Hắn vẫn nghi ngờ, đã đón được Sở Linh ra, vì sao Đế Hoang vẫn không gặp hắn, vị tiền bối kia đang chờ cái gì.  

 

Không nghĩ ra được thì không nghĩ nữa, Đế Hoang có tính toán riêng.  

 

Hắn nhìn sang Sở Linh bên cạnh: “Bữa tối có muốn ăn gì không, ta nấu cho nàng”.  

 

“Ngươi biết nấu ăn à?”, Sở Linh chớp mắt, xinh đẹp loé sáng.  

 

“Ta tự nhận là khả năng nấu ăn cũng không tệ lắm!”, Diệp Thành hất tóc, làm màu ra vẻ.  

 

Nhớ ngày đó, để Sở Huyên chịu nhận lỗi, hắn đã nấu cả một bàn, mỗi món ăn đều là đặc sản của Đại Sở.  

 

Tiếc là Sở Huyên không động đũa, Hồng Trần Tuyết ăn sạch, còn gây ra vài việc kỳ cục sau đó.  

 

“Nhìn không ra nha! Đường đường là Hoang Cổ Minh Tướng mà lại đa tài đa nghệ như vậy!”, Sở Linh thổn thức: “Ta có biết nấu không?”  

 

“Ở nhà có người đàn ông tốt thì không khác gì nhặt được bảo vật đâu”, Diệp Thành nhếch miệng, kéo Sở Linh vào một cửa hàng.  

 

Cũng không phải mua đan dược hay đồ vàng mã mà là mua nguyên liệu nấu ăn.  

 

Ông chủ thấy hai người thì sửng sốt.  

 

Diệp Thành lanh tay lẹ mắt chọn một đống lớn, trên quầy có đủ thứ để chọn.  

 

“800 minh thạch!”, ông chủ cười ha ha.  

 

“Đắt thế, có giảm giá không?”, Sở Linh chớp mắt.  

 

“Nghe nàng nói kìa, sao không giảm được chứ!”, Diệp Thành vừa cầm túi chứa đồ vừa nhét từng món vào.  

 

“A... giảm... giảm!”, ông chủ cười khan.  

 

Thần cầu Nại Hà xinh đẹp như vậy, ông ta cũng không từ chối.  

 

Còn có Hoang Cổ Minh Tướng ở đây, sao có thể không giảm?  

 

Tên này có thực lực đáng sợ, tính cách cũng chẳng mấy thiện lành, chưa biết chừng còn xốc tiệm ông ta luôn ấy chứ.  

 

Tự hỏi một chút, ông ta giảm giá còn 30%  

 

Diệp Thành và Sở Linh đều giơ ngón tay cái.  

 

Hai người đi rồi, ông chủ tỏ ra rối rắm.  

 

Sở Linh cũng rất phối hợp, vừa nắm tay Diệp Thành vừa cầm giỏ trúc như đi chợ mua thức ăn.  

 

Hai người vô cùng hưởng thụ quá trình này, dạo hết tiệm này tới tiệm kia, Diệp Thành phụ trách chọn, nàng thì trả giá.  

Kết quả là hai người trở thành cảnh tượng “đặc sắc” của quỷ phố, ai gặp cũng co giật khoé miệng.