Người bên cạnh sững sờ, hồi lâu cũng không phản ứng kịp. Ta nhìn lầm à? Một người đang đứng đực ở đó, nói cái là biến mất luôn. Triệu Vân lại xuất hiện trên đỉnh một ngọn núi nguy nga. Trên đỉnh núi, một bóng người đứng đó như tấm bia to lớn, dù là tất cả năng lượng trên thế gian cũng không thể đánh ngã. Dù khoảng cách rất gần như bóng lưng này còn xa xôi hơn thần thoại, sự xuất hiện của người này làm thời gian cũng dừng lại. Tim Triệu Vân run rẩy, người kia như chúa tể trần gian, đứng lặng đằng kia, trước mặt người này, hắn ta chỉ là con kiến hôi. Đây là cường giả mạnh nhất, cấp bậc Chí Tôn, được gọi là Đại Đế trong vũ trụ, ở vũ trụ của hắn ta thì cũng là người đứng đầu. “Vãn bối Triệu Vân ra mắt Minh Đế!”, chỉ trong một giây, Triệu Vân vội tiến lên, chắp tay cúi người, cung kính hành lễ. “Vết nứt của vũ trụ lại sắp xuất hiện, ngươi... có thể trở về!”, Minh Đế đứng lặng ở đó, không quay đầu, chỉ nói. Một câu này làm Triệu Vân kích động, nước mắt rưng rưng. Tha hương đất người, cuối cùng hắn ta cũng chờ được. Hắn ta và Diệp Thành giống nhau, đều có chuyện xưa, ở quê hương hắn ta, cũng có người làm hắn ta canh cánh trong lòng. “Sắp xếp mọi việc, đợi đến ngày, ta sẽ gọi ngươi về!”, Minh Đế ung dung nói, quanh quẩn trong không khí chẳng tiêu tan. “Đa tạ tiền bối!”, Triệu Vân lại hành lễ, giọng nói run rẩy, vừa đi vừa gạt lệ, hắn ta khóc rồi. Minh Đế xoay người, trong mắt có tia vui mừng. Dù thanh niên kia không thuộc về vũ trụ này nhưng vẫn làm người ta trầm trồ, đồ đệ của ông ta cũng bị thua. Đáng tiếc, người này phải quay về, sức mạnh vũ trụ này không cho phép hắn ta ở lại đây. Nhìn thiên kiêu đời sau, ông ta như thấy mình năm đó. Đế đạo tranh hùng, vẻ vang một đường, đăng đỉnh Đế vị. Trong thời gian vô tận, những người cùng thế hệ ông ta đã thành bụi bặm lịch sử, được chôn cất trong tinh hà. Vị này là vô địch, cả đời cô đơn, nhìn cảnh bãi bể hoá nương dâu, ông ta vẫn còn vô số thời gian. Trong viện nhỏ, không khí yên tĩnh như cũ, không hề có chút tiếng động nào. Trong phòng, Sở Linh ngủ bình yên, thỉnh thoảng nói mớ, nhiều nhất là gọi tên một người: Diệp Thành! Trên giường không chỉ có một mình nàng, có có Diệp Thành. Tư thế ngủ của hắn trông cũng hài hoà nằm sấp ngáy như sấm, một chân còn gác lên người Sở Linh. Một cơn gió thổi qua, Sở Linh tỉnh, mở mắt thấy cảnh này thì sửng sốt: Tên này lên giường khi nào đấy? Chỉ trong tích tắc, nàng cũng phản ứng, ngồi bật dậy, nâng tay đẩy Diệp Thành xuống. Diệp Thành bị té đau, bày hình chữ Đại, dính trên đất, hắn đã tỉnh, xoa đầu mình. “Đồ dê xồm!”, mặt Sở Linh đỏ ửng, trong mắt dâng lên ánh lửa, một cái gối đầu bay sang. “Đừng quậy! Không làm gì cả!”, Diệp Thành tóm lấy gối đầu, xong việc không quên hít hà, trông đê tiện hẳn. Lần đầu tiên chung giường với đàn ông, cảnh tượng lại thế này đúng là làm người ta mắc cỡ, không biết Diệp Thành lén vào khi nào. Nhưng quần áo vẫn còn, Diệp Thành không làm gì cả, tay chỉ táy máy một chút, giới hạn thì vẫn phải có.