“Đồ đệ của hai người đứng đầu Minh giới đều thua, xét chiến lực, Diệp Thành và Triệu Vân mới thật sự là yêu nghiệt”.
“Minh Đế và Đế Quân chắc đều đang xấu hổ nhỉ!”
Trong tiếng bàn luận, có nhiều người tặc lưỡi tiếc nuối.
Có vài người hoài nghi là Diệp Thành và Triệu Vân đến đây để phá, làm chí tôn mất mặt.
Bạch Chỉ té xuống, máu phượng vương vãi, cơ thể nện mạnh xuống đất.
“Ta, thua!”, Bạch Chỉ tự giễu, bỏ xuống sự ngạo mạn, trận chiến này nàng ta thua thật rồi.
Tới giờ, nàng ta mới biết Diệp Thành mạnh cỡ nào.
Tới giây phút này, nàng ta mới hiểu câu: Người giỏi thì có người xuất sắc hơn, núi này cao thì còn núi khác cao hơn.
Sự thật đã chứng minh sư phụ của nàng ta không hề nhìn nhầm.
Diệp Thành mạnh hơn nàng ta, thánh thể là thần thoại vô địch cùng cấp, điều này không phải hư danh, còn đáng sợ hơn tưởng tượng của nàng ta.
Nhưng nàng ta chịu được thất bại, như Minh Tuyệt trước đó.
Đồ nhi của người mạnh nhất cũng phải có sự quyết đoán.
Diệp Thành đáp xuống, mặt bình tĩnh, con ngươi hờ hững, không hề có sự vui sướng.
Bạch Chỉ rất mạnh nhưng hắn mạnh hơn, cùng cấp thì hắn chưa từng thua.
Liếc Bạch Chỉ một cái rồi hắn tới núi Giới Minh.
Bạch Chỉ thua, hắn đã có thể gặp Đế Hoang, hắn đã thấy được con đường, đường về nhà!
Trong tiếng cảm thán ồn ào, Diệp Thành đã bước vào núi Giới Minh.
Sau lưng hắn là từng cặp mắt, đầy vẻ sợ hãi và ngưỡng mộ.
Người vì tình khổ sở, mà có thể thoát được trong đoạn thời gian ngắn, còn đánh bại đồ nhi của Đế quân, đúng là một chuyện rất khó.
Nhịn những nỗi khổ sở mà người khác không thể nhịn, gánh những nỗi đau chua xót đã khó khăn đến nhường nào.
Mọi người thế gian này bắt đầu tin chiến tích Thánh Thể Diệp Thành là bất bại không chỉ dựa vào khả năng, mà người này phải có tâm tính vững như sắt đá.
Trong lúc lơ đãng, mọi người lập tức dồn ánh mắt nhìn Triệu Vân.
Nếu nói về yêu nghiệt, thì thằng nhóc này có ngang sức mạnh với Diệp Thành.
Hai người này đúng là trời độ, một kẻ đánh Minh Tuyệt nằm bò, một kẻ đấu bại Bạch Chỉ khiến cho hai vị Chí Tôn xấu hổ.
Trong lúc mọi người đều vuốt chòm râu của mình thầm nghĩ, từ nay mình chọc vào ai thì chọc, chứ đừng chọn hai tên đê tiện này.
Hai kẻ này ngay cả mặt mũi của chí tôn cũng dám vả, thì có cái gì mà không dám làm.
Triệu Vân ho khan rồi xoay người đi, chuyện này liên quan gì đến ông.
Minh Tuyệt cũng ho khan, hắn ta vốn đã rất nổi tiếng nhưng sau trận chiến với Triệu Vân, sự nổi tiếng này lại biến thành bẽ mặt.
Hắn ta vừa rời đi, nhóm quần chúng xem kịch vui cũng lần lượt rời đi. Trước khi đi, họ còn cung kính hành lễ với núi Giới Minh.
Cũng có rất nhiều người nói thầm, Đế quân đúng là sâu xa và ổn trọng.
Trước núi Giới Minh chỉ còn lại Bạch Chỉ đang cười, nụ cười này mang một ít tự giễu.
Nếu nói về huyết mạch, dòng máu của nàng ta thuộc dạng thuần chủng có thể gần sát với Hồng Hoang Nguyên Phượng, có thể nói rằng nó mạnh hơn cả Hoang Cổ Thánh Thể.
Còn về bối cảnh, nàng ta là đồ nhi của Đế quân, từ khi bắt đầu tu đạo đã nhận được truyền thừa Bất Thế Tiên Pháp. Ngay cả Diệp Thành cũng không thể so sánh.
Nhưng ma xui quỷ khiến nàng ta lại thua. Mà thua trong khi có những điều kiện đều giữ ưu thế nhất, bại đến sấp mặt. Kiêu ngạo của nàng ta cũng bị đánh trở thành trò cười.
Nàng ta đã xem thường Diệp Thành, tâm tính, năng lực thực chiến, trí tuệ của hắn rồi đè đầu nàng ta ngóc lên không nổi, nên nàng ta thua là chuyện tất nhiên.