“Lục đạo luân hồi sắp mở rồi, toàn bộ đều nằm trong dự tính của Đế Hoang ngươi rồi nhỉ!”. Minh Đế cười trừ: “Ngươi không sợ, hắn vẫn sa đọa trong tình kiếp à?”
“Ta chưa từng nghi ngờ, một mạch thánh thể cũng chưa bao giờ làm người ta thất vọng”. Đế Hoang mỉm cười mang theo vẻ vui mừng.
Thiên Kiếp thần phạt ngày một mạnh, tiếng nổ ầm ầm vang động cả Cửu Tiêu.
Trong hai vùng biển sét, Bạch Chỉ và Minh Tuyệt đang chiến đấu rất khó khăn, đấu với Minh Đế và Đế quân cùng một lúc đáng sợ đến mức nào chứ?
Hai người liên tục đều đẫm máu trông như sắp chết, nhưng mấy lần đều cố gắng dốc sức chống lại, thần khu từ từ bị vỡ nứt, máu tươi... Bắn đầu không trung.
“Cái này là... Cấp Chuẩn Thánh Vương của sư tôn và Minh Đế à?”.
Bạch Chỉ nghiến chặt răng, kiêu ngạo của nàng lại bị tổn thương lần nữa.
Minh Tuyệt cũng như thế, hắn ta không còn sức để lật người, dù có Bất Thế tiên pháp mạnh đến mức nào cũng chỉ toàn là thứ ảo tưởng trong mắt hai chí tôn.
Tâm cảnh của họ run lên, bởi vì biết hai Đồng cấp Minh Đế và Đế quân quá mạnh, mạnh đến mức khiến người ta đấu không nổi.
Nhóm người đang xem từng bước lùi ra sau, không ai dám chạy lên.
Họ chỉ nghe nói về cấp thần phạt như thế, chứ cũng là lần đầu tiên thấy tận mắt. Khỏi nói, họ không cần tự thân chịu chỉ cần nhìn thôi đã sợ run rồi.
Có lẽ cũng chỉ có Minh Tuyệt và Bạch Chỉ thuộc cấp bậc yêu nghiệt mức nào mới dám kéo thần kiếp Đế đạo đến. Hôm nay, họ đã mở mang tầm mắt rồi.
Đột nhiên trong lúc này lại có rất nhiều người nhìn sang chỗ Triệu Vân.
Hắn với Diệp Thành đều có thiên phú trời cho, hơn thể nữa Bạch Chỉ với Minh Tuyệt khiến nhiều người tò mò, hai người họ đạt mức nào mà có thể kéo được thiên kiếp kiểu này đến.
Triệu Vân xách bầu rượu ra lơ mọi thứ, chỉ lo uống.
Hắn ta có thể nói thiên kiếp Minh Tuyệt và Bạch Chỉ gặp toàn là lớp mẫu giáo không? Có thể nói, đống này kém hơn thần phạt có một không hai của ông không?
Đương nhiên, hắn ta không nói được, nói rồi sẽ gây ồn ào lớn lắm đấy.
Bên này ầm ĩ là thế, nhưng nơi đất trời phía xa lại chỉ một mảnh yên tĩnh.
Diệp Thành đi trên Thương Mang Đại Địa, cách nơi phồn hoa ngày một xa, bóng hình hiu quanh, cô đơn biết bao.
Hắn đi không có mục đích, chỉ lẳng lặng đi thẳng, vượt qua Trường Xuyên, qua biển, lướt qua một tòa Quỷ Sơn.
Đoạn đường này không biết đã tốn bao lâu.
Chỉ biết tiếng ầm ĩ của thần phạt sau lưng dần dần nhỏ lại.
Minh Tuyệt với Bách Chỉ đã lột xác, hoàn thành thăng cấp trong lúc thập tử nhất sinh, liều mạng vượt qua thần phạt.
Quần chúng nhìn khung cảnh trước mắt rất lâu mà không rời đi, họ xem chưa đủ.
Thần phạt này kéo dài suốt ba ngày, Minh Tuyệt và Bạch Chỉ cũng chiến đấu ba ngày. Họ cũng ở đó ba ngày, nhìn hình ảnh khủng bố, ghê người trước
Trong đêm yên tĩnh, gió lạnh gào thét, Diệp Thành... Đã nghỉ chân.
Khuôn mặt hắn đã dày dặn sương gió, cằm cũng mọc râu lom chom.
Niên thiếu là lúc sức sống phơi phới, nhưng hắn lại không còn chút sức sống, nhuệ khí của thanh xuân nữa, lại có thêm hơn... Một phần đau thương do năm tháng mài giũa.
Trước mắt hắn là một vùng biển, nước màu tím.
Nước biển bị gió đẩy sóng đẩy lên cao vạn trượng, ồ ạt dập vào bờ và xung quanh bị sương mù bao phủ tối đen.
Trong không gian mờ ảo, hắn còn có thể nghe được tiếng kêu rên của oan hồn, từng con cô hồn dạ quỷ đang giãy giụa trong biển với bộ mặt và nanh vuốt đầy đáng sợ.
Nơi này là Tu La Hải, cũng là một vùng biển chứa cái tên đầy nghiệt tại Minh Giới.
Ngày xưa, Cứu Đại Minh Tướng của Nhất Điện cũng rèn luyện ở đây, có thể nói hung danh của nó vang xa giống như... Không người nào dám đến.
Diệp Thành đứng im, lặng lẽ nhìn vùng biển này mà không thốt lên một lời.
Hắn đã từng đến đây nhưng không phải một mình, mà đi cùng với Sở Linh.
Tuy Tu La Hải u ám đáng sợ, nhưng phong cảnh nơi này lại trái ngược xung quanh vùng biển mây mù màu tím bao phủ giống như từng đóa hoa tươi rực rỡ.
Ánh mắt nhìn Tu La Hải mà dần mờ mịt.
Trong mắt hiện lên vài bức ảnh xa xưa.
Nơi đó là rừng rậm yêu thú, lần đầu tiên hắn gặp Sở Linh, bàn bị tông kẻ địch đuổi giết bị thương nghiêm trọng còn bị trúng Hợp Hoan Tán.
Sau một đêm xuân, họ đã thành nhân quả rồi từ khi đó bắt đâu.
Sau đó Hằng Nhạc Tông cử Sở Huyên giả làm Sở Linh. Hắn không ngờ, sư tôn của mình có muội muội sinh đôi.
Lúc này nhớ lại, hắn chỉ thấy tạo hóa thích trêu người, trời xui đất khiến chọc ra rất nhiều chuyện buồn cười cũng tạo lên một đoàn tình duyên quá khứ.
Suy nghĩ bắt đầu bay xa, hắn lại nhớ đến lúc Thiên Ma xâm lược. Nàng chắn trước cơ thể hắn rồi chết, hình ảnh đó đến này vẫn khiến hắn đau lòng.
Chỉ thoáng cái đã qua ba trăm năm, qua một trận luân hồi lớn.
Khi nước mắt này rơi xuống, đó là buông. Trong mắt của hắn không còn Sở Linh nữa, cũng không còn không phẩy một phần trăm vướng bận kia.
“Thôi.”. Diệp Thành nhẹ nhàng nhắm mắt, cuối cùng vẫn không muốn để hai giọt nước mắt này trào ra khỏi khóe mắt, lăn dài trên vẻ mặt đau đớn.
Hắn buông, trong mắt không còn Sở Linh, ba trăm năm nhân quả. Cứ mặc cho hai hàng nước mắt chạy xuống, rồi trôi tuột đi.
Bóng hình xinh đẹp kia, đoạn ký ức này hoàn toàn chỉ là một giấc mơ.