Không phải không có khả năng đánh một trận mà chẳng ai còn tâm trạng chiến đấu, có hai Đế trấn giữ, ép tới mức chúng không thở nổi. Mà Thiên Ma còn chẳng có một người cấp Đế, đây là chênh lệch. So với Thiên Ma, đại quân Minh giới hung hăng hơn nhiều. Một đường đuổi giết, Thập Điện Diêm La tự mình trấn ải sát trận Đế đạo, mỗi lần quét ra thì vô số ma binh biến mất. Đại chiến chưa tới một phút, quân Thiên Ma lại bị diệt. Một ngày này, Minh giới không yên bình, như một quy luật, cứ cách một khoảng thời gian là vang lên tiếng hò hét rung trời. Đại quân Thiên Ma cứ dâng lên là bị bên Minh giới dâng ‘sóng’ dập tắt. Hơn nữa bên Minh giới phối hợp rất ăn ý, Minh Đế và Đế Hoang luôn chọn một cơ hội tốt nhất phong ấn Kình Thiên Ma Trụ, chặn đường lui của Thiên Ma. Còn lại thì giao cho đại quân Minh giới, cứ đánh chết. Thiên Ma đờ đẫn, vừa mất tập trung, đầu đã bay. Chuyện gì đây, chúng ta... bị sao thế? Thiên Ma trở tay không kịp, ma quân cứ dâng lên, ma binh còn chưa kịp chà tay làm nóng là chết rồi, còn chẳng kịp thở hơi nào? Mỗi lần đều chưa kịp làm màu là đã bị nện một cái, thê thảm vô cùng. Đếm kỹ lại thì chín làn sóng của đại quân Thiên Ma đã bị tàn sát. Thiên Ma như tre già măng mọc, dâng đầu người, đại quân Minh giới giết tới mức chính họ còn ngại. Sự thật chứng minh, người nhiều thì sức cũng lớn. Có hai Đế trấn giữ, khí thế quá hừng hực! Diệp Thành đứng yên quan sát, cầm theo sát kiếm đầy máu, nhìn Tu La Hải xác chết la liệt, tâm cảnh bình thản không gợn sóng. Nghĩ lại Đại Sở năm xưa đã thảm thiết cỡ nào. Minh giới đúng là binh hùng tướng mạnh, chặn Kình Thiên Ma Trụ, đến bao nhiêu diệt bấy nhiêu. “Sảng khoái!”, tiếng cười không ngừng vang lên, bên cạnh Diệp Thành có thêm chín kẻ dở hơi. Không cần phải nói, là chín Minh tướng dưới trướng Tần Quảng Vương. Chiến trường Tu La Hải, chỉ chín tên này ầm ĩ nhất. Chín người này bị kéo tới chiến trường, trong cơ thể đều có Đế binh. Có Đế binh là đủ để đánh với Chuẩn Đế, dù không thể mạnh cỡ Diệp Thành thì cũng có thể giết địch vô số, sát khí mãnh liệt, khí huyết bạo ngược. Chín người càng cười càng phấn khởi, cởi áo giáp dính máu, cánh tay trần trụi và cơ thể màu đồng lộ ra. Tần Mộng Dao liếc nhìn 9 người, móc bầu rượu, tay cầm kiếm, tay nắm bầu rượu. Giết quá nhiều kẻ địch, mồ hôi đổ đầm đìa, quần áo dính sát vào cơ thể yêu kiều, phô bày hoàn mỹ dáng người. “Tướng tá đúng là ngon!”, 9 người sờ cằm, mắt mở to nhìn chằm chằm Tần Mộng Dao. “Nếu ở trên giường, ca đảm bảo không tới nửa tháng thì không ngừng lại!”, Lôi Minh tướng vuốt tóc, nói một câu sâu xa. “Không phải khoác lác với các ngươi chứ, ca... có thể làm nàng ta khóc lóc đấy!” “Đừng thô lỗ thế, ta vẫn thích chơi khi mơ màng hơn”. “Cút!”, Tần Mộng Dao mắng to, ném bầu rượu sang. “Thuộc về ta rồi nhé”, Lôi Minh tướng cười, vung tay đón được.