Minh Đế vừa mắng vừa dùng mắt ra dấu cho Đế Hoang. Đế Hoang hiểu ý, Đế pháp diễn biến trong tay, có sấm sét quấn quanh, pháp tắc đánh ra đủ để nổ tung cả địa phủ. Minh Đế cũng thế, trong lòng bàn tay cũng biến ra pháp tắc, pháp tắc Đế đạo, tiên pháp Đế đạo xen lẫn sấm sét đì đùng. Mục đích của hai người rất rõ ràng, lâu như vậy mới chờ được một Đế, không thể để đối phương chạy. “Có ngon thì vào đây!”, Ám Hắc Ma Đế vẫn đang mắng. “Vào thì vào!”, Minh Đế và Đế Hoang cùng cử động, tiên quang như mũi tên bắn vào ma trụ. “Ngươi... Đế Hoang? Không thể nào!”, trong ma trụ truyền ra âm thanh khiếp hãi, là của Ám Trong ma trụ, vì có pháp tắc hạn chế, ông ta không cảm nhận được Đế Hoang, hiện giờ Đế Hoang tiến vào, ông ta sao có thể không biết. Năm xưa, Ngũ Đế Thiên Ma đều bị đánh tới mức bị ám ảnh tâm lý. Sau ngần ấy thời gian, nỗi ám ảnh vẫn còn, tạo thành tâm ma, ma chướng của Đế rất khó trừ khử, vô cùng trói buộc. “Không thể nào!”, phía sau, giọng Đế Hoang lạnh như băng, mang theo sát khí, cũng tràn ra từ ma trụ. Kế tiếp là tiếng ầm ầm. Trong đó, thanh âm liên tục vang lên, ai cũng biết ba người đang đánh nhau. Người Minh giới đa phần đều tỏ vẻ lo lắng, sợ Đế Quân và Minh Đế gặp vấn đề, dù sao Kình Thiên Ma Trụ cũng quá quỷ dị. Nó như con đường nói liền Minh giới và Thiên Ma vực. Nó cũng là nơi để Đại Đế thể hiện thực lực. Nhưng Minh Đế và Đế Hoang đều cảm nhận sự áp chế rõ ràng, trong đó thì không thể phát huy ra chiến lực mạnh nhất. Nghĩ xem, ngay cả Đại Đế và đại thành thánh thể cũng bị áp chế thì cũng biết Kình Thiên Ma Trụ đáng sợ cỡ nào. May mà họ có hai người, hai người hợp lực cũng có thể đánh tan nát Ám Hắc Ma Đế. Diệp Thành nhìn chằm chằm Kình Thiên Ma Trụ, đó là nơi có thể dẫn vào Thiên Ma vực. Chỉ trong nháy mắt, hắn đã suýt không chèn ép được sự kích động muốn vào Thiên Ma vực để tìm anh linh Đại Sở. Nhưng lý trí đã cản hắn, suy nghĩ này quá điên cuồng. Minh Đế và Đế Hoang mà còn không dám tuỳ tiện tiến vào, thế càng không nói đến hắn, chỉ trách thực lực hắn quá yếu. Bỗng nhiên, hắn chợt bi ai, anh linh chuyển thế thành Thiên Ma, có lẽ cả đời cũng khó quay lại cố hương. Một ngày nào đó họ sẽ gặp trên chiến trường nhưng hình ảnh đó sẽ tàn nhẫn hơn, trong tay nắm binh khí, giết hại lẫn nhau. “Chạy? Chạy nữa đi?”, Diệp Thành đang trầm tư, trong ma trụ truyền ra tiếng quát, là giọng của Minh Đế. Kình Thiên Ma Trụ cũng có thêm một cái lỗ. Giây tiếp theo, một bóng người be bét máu bay ra. Ám Hắc Ma Đế bị thương rất thảm, nửa thân Đế đã bị đánh nát, xương cốt dính đầy máu. Trên ấn đường có thêm một cái lỗ máu bằng cỡ ngón tay, máu vẫn không ngừng trào ra từ đó. Đế Hoang và Minh Đế cũng đi ra, hai người cũng bị thương. Nhưng so với đối thủ, hai người bị thương khá nhẹ, ít nhất vết thương hai người không ảnh hưởng tới căn cơ . Để bắt tên Đế này, ông ấy và Đế Hoang đã tốn không ít công sức, tên này chạy nhanh quá, khó lắm mới đuổi kịp mà. “Có ngon thì solo đi!”, Ám Hắc Ma Đế hung tợn nói.