Diệp Thành chỉ cảm thấy trước mắt nhoáng lên, khi hiện thân lần nữa đã là ở núi Giới Minh, là rừng trúc mà hắn từng ngồi vẽ tranh trước đó.
Diệp Thành đáp xuống, lấy ra lò đồng phong ấy Đan Ma.
“Người chư thiên chuyển thế?”, Đế Hoang hỏi, cũng không ngờ Diệp Thành còn che giấu một Thiên Ma, việc này thì ông ấy đã biết.
“Là tiền bối Đại Sở!-, Diệp Thành nói: “Tiên quang ký ức vào trong thần hải thì lại biến mất một cách khó hiểu!”
Đế Hoang không nói gì, làm lò đồng biến mất, Đan Ma xuất hiện.
Sắc mặt Đan Ma trắng bệch, biểu cảm hoảng sợ.
Hai Đế bị giết, hắn ta thấy rất rõ, người trước mắt đã vang danh khắp Thiên Ma vực.
Không phải Đại Đế mà đã có thể chặn Ngũ Đế ở rìa vũ trụ, sự bá đạo này, ngay cả Đế... cũng bị ông ta ám ảnh tạo thành ma chướng.
Đế Hoang giơ tay, năm ngón mở ra, đặt trên đỉnh đầu Thiên Ma.
Một hồi mới thấy ông ấy rút tay lại: “Hắn không có bản mệnh hồn chư thiên, trong thần hải có cấm chế tiên thiên, dung hợp với nguyên thần rồi!”
“Còn ký ức thì sao?”, Diệp Thành vội hỏi: “Có thể cởi bỏ phong ấn ký ức kiếp trước không, chuyện này chắc tiền bối có biện pháp nhỉ!”
“Ký ức chư thiên mà được gỡ phong ấn thì sẽ xung đột với ký ức Thiên Ma, một khi như vậy, người hồn đều bị diệt, đây là sự quỷ dị của Thiên Ma, ta... cũng bất lực!”
“Sao lại như thế?”, vẻ mặt Diệp Thành cực kỳ khó coi.