Diệp Thành dùng Thần Thương chống lại, Cửu Đạo hợp làm một mạnh mẽ vô cùng.
Sấm chớp với Thần thương chạm vào nhau, lại tạo ra một vầng sáng màu vàng.
Nơi vầng sáng này đi qua khiến cho từng ngôi sao, băng diệt, hóa thành từng đường nhỏ xíu bay khắp nơi ở trong Tinh không.
Hai người cảm thấy vinh dự khi mình là đối thủ mạnh nhất của đối phương, nên ngay cả từng chiêu đánh ra cũng vô cùng ăn ý.
Sau một trận đấu, từng chiêu thức đều khiến người ta cảm giác sức mạnh của họ ngang nhau, ngay cả máu tươi cũng bắn ra rồi lành lại mang theo tinh khí nhàn nhạt.
“Chiến”. Hai người đều gào lên, chiến ý vô địch tăng lên ngút trời.
Đại chiến bắt đầu thăng cấp lên trở lên khốc liệt hơn, hai đại yêu nghiệt nghịch thiên dùng Bất Thế bí thuật để đánh nhau trong tinh không.
Thánh thể của Diệp Thành bá đạo và cứng cỏi, thân của Triệu Vân cũng cứng như kim cương không thể phá hủy.
Diệp Thành tắm trong máu của Triệu Vân, Triệu Vân cũng tắm trong thánh huyết của hắn. Hình ảnh chiến đầu máu me bê bết thế này thật khiến người ta sợ hãi.
Quyền với quyền chạm nhau, chưởng với chưởng va vào nhau không ngừng.
Máu và máu rơi xuống hòa vào nhau, trở thành một hình ảnh lạ thường. Họ đang tự chống chịu và đánh trả, hộ dồn hết sức mà đánh gần như muốn đánh đến mức đẩy nhau xuống vĩnh hằng chôn vùi.
“Hai tên yêu nghiệt cấp vũ trụ này đúng là khó phân thắng bại”. Minh Đế ung dung nói, đôi mắt của ông ấy lập lòe ánh sáng thích thú.
“Lúc này thấy cũng thật phi thường”. Đế Hoang mỉm cười tán thành.
Hai đại chí tôn đứng yên tại bầu trời đầy sao làm người xem cuộc chiến, cuộc chiến hậu bối đẹp mắt đến mức làm tâm trạng của chí tôn cũng nổi lên gợn sóng.
Họ nhìn hai hậu bối mà hoảng sợ giống như… Bản thân năm đó.
Hồi đó khi hai người còn niên thiếu, đã từng dùng sức mạnh đè ép người mạnh nhất để không còn ai đồng cấp, mới đánh ra được uy danh hiển hách như thế.
Người tài liên tục xuất hiện đứng đầu giang sơn, hai đại chí tôn nay ý thức được mình cũng đã già rồi.
Từng nhân tài đời sau liên tục phất lên, lịch sự bọn họ từng dẫn dắt một thời đại càng trở nên xa xưa. Thời đại hoàng kim, đế đạo tranh hùng trông thảm hơn là oai liệt.
Cuối cùng đến một ngày, hậu bối của hai người cũng có được sự xuất sắc kế thừa từ họ.
Những danh từ truyền thuyết hay thần thoại của họ rồi sẽ bị nhân tài đời sau tạo ra một danh xưng mới, thậm chí còn tạo ra một giai thoại được thế gian này truyền lại nhiều đời sau.
Hai đại chí tôn nói chuyện, bất ngờ nghe đâu còn có một hai tiếng gầm của rồng.
Triệu Vân hóa thành một con thần long màu vàng, con rồng này to lớn, sừng sững như ngọn núi, từng mảnh vảy chắc như lân, lấp lánh đầy ánh sáng, chói cả mắt.
Diệp Thành cũng thế, hắn hóa thành rồng cũng là một thần long màu vàng.
Tuy họ không thuộc Long tộc, hình con rồng này chỉ có vẻ giống đều tự biến đổi theo hình thức chiến đấu và đạo của bản thân.
Hai con rồng vàng xoay đầu lại, tông thẳng vào nhau. Mỗi lần như thế, tiếng động cũng khiến cho dải ngân hà bị nghiền nát.
Hai người thật giống như chí tôn thời trai trẻ, họ đến miền mơ ước của ngân hà vừa đánh đến vũ trụ biên hoang, lại từ vũ trụ biên hoang đánh tới tận cùng của thế giới.
Từng ngôi sao bị tiếng đánh nhau va vào nổ tung tóe, văng ra thành từng mảnh nhỏ khắp nơi ở tinh không, từng mảnh rơi xuống đều dính đầy máu tươi rồi mơ màng mà biến mất.
Tiềm lực trong cơ thể hai người đều bị thúc dục ra ngoài để sử dụng, sức mạnh thần bí cũng theo đó sống lại giúp mỗi người lột xác đưa đến niết bàn.
Trong lúc hai người đại chiến, tâm trạng cũng vui vẻ, thoải mái khiến cho chí tôn cũng phải ngạc nhiên.