Tiên Võ Đế Vương

Chương 2750



Triệu Vân đi, Tần Mộng Dao cũng thất thểu ra về, nước mắt không ngừng rơi, chảy trên gò má xinh đẹp đầy thê lương của nàng ta.  

 

 

Haiz! Diệp Thành thở dài thầm nghĩ, cuộc chia tay này quá đau lòng.  

 

 

Tạo hóa trêu người, một cuộc tình nên có kết thúc đẹp đẽ, lại trở thành cảnh tiêu điều, ký ức để lại càng đau lòng.  

 

 

“Ngươi có ba ngày, ba ngày sau ngô tống ngươi vào đường Luân Đạo Luân Hồi”. Đế Hoang nhấp ngụm trà, từ từ nói.  

 

 

“Rõ”. Diệp Thành chắp tay hành lễ rồi xoay người rời đi.  

 

 

Hắn không quay về Quỷ Thành, mà bay lên trời đến Diêm La Điện. Ba ngày nữa đi rồi, nên hắn muốn đến đó tạm biệt Phán Quan.  

 

 

Hắn nhớ Phán Quan không đối xử tệ với mình.  

 

 

Không biết lần thứ mấy hắn rơi trước điện Diêm La, nhìn ba chữ Diêm La điện trước mắt mà rơi vào trầm tư, suy nghĩ cũng hỗn loạn.  

 

 

Một năm trước khi hắn vào điện này, vẫn chỉ là một hồn phách.  

 

 

Lúc đó hắn ngây ngốc, u mê nên bị phán cho vào súc sinh đạo. Đến giờ nhớ lại, hắn vẫn cảm thấy buồn cười, người ghi chép sổ sinh tử thật sự đã cho hắn một chút mặt mũi.  

 

 

“Chào Hoang Cổ Minh Tướng”. Quỷ Vương đang bảo vệ điện lập tức cung kính chào.  

 

 

Diệp Thành mỉm cười thưởng cho hắn ta mấy trăm minh thạch rồi bước vào trong.  

 

 

Vừa vào hắn đã nhìn thấy Phán quan và Hắc Bạch Vô Thường đang tụ tập trên một cái bàn đặt trong điện, với một bình rượu đục và một đĩa lạc.  

 

 

Khóe miệng của Diệp Thành cong lên, ba người một bầu rượu một đĩa lạc, có phải là làm việc gian khổ nhưng không nhận được tiền lương không?  

 

 

“Ôi trời, khách quý đến!” Phán Quan gặp Diệp Thành đi đến lập tức bỏ một củ hạt sen vào miệng nói.  

 

 

“Ta đến đây xem thử ngươi còn sống không đấy”. Diệp Thành không xem bản thân là người ngoài, còn kéo ghế ngồi xuống.  

 

 

Thằng nhóc này cũng rất biết điều, một đĩa lạc đã bị hắn nắm cả một tay, không còn hạt nào, thậm chí còn nhét hết vào miệng.  

 

 

Xong một miệng lạc, đến bầu rượu. Hắn cũng uống sạch một hơi.  

 

 

Mặt của Phán Quan với Hắc Bạch Vô Thường đen lại, thầm mắng thằng nhóc này tự giác đến mức không biết lớn nhỏ.  

 

 

“Không cần quan tâm đến những lễ tiết nhỏ làm gì”. Lúc này Diệp Thành mới xua tay.  

 

 

Đột nhiên bên trái có một vạc rượu xuất hiện, bên phải xuất hiện một túi lạc rang, cả hai đều nặng ký và nặng tay.  

 

 

“Tiếp tục vui chơi đi”. Diệp Thành cầm ba chén rượu lớn lên nói.  

 

 

“Nhóc cũng hiểu chuyện đấy chứ”. Phán Quan với Hắc Bạch Vô Thường lập tức vui vẻ trở lại.  

 

 

“Ba ngày sau ta sẽ rời đi, nên hôm nay đến đây muốn tạm biệt”. Diệp Thành nói rồi nâng chén lên kính ba người.  

 

 

“Hèn gì ngươi hào phóng như vậy”. Ba người không bàn trước mà cùng cảm thán.  

 

 

“Ta không biết lần này đi rồi có thể gặp lại nữa không, ta còn nhớ hồi bản thân mới đến Minh Giới còn được gọi là một tên nhãi”.  

 

 

“Thoáng cái đã phải đi rồi, còn hơi đau lòng”.  

 

 

Diệp Thành nói từng câu từng chữ mang theo nỗi buồn mang mác và từng lời cảm thán.  

 

 

Hắn nhìn sang Phán Quan với Vô Thường vẫn cụng chén, uống no say chẳng quan tâm lời của hắn. Ngươi nói thì nói, ta uống thì cứ uống.  

 

 

Còn tám chuyện tầm phào, má nó các ngươi nhầm kịch bản rồi!  

 

 

Mặt của Diệp Thành đen lại mang theo chút xấu hổ.  

 

 

Phán Quan với Vô Thường lại rất vui mừng, tuy gặp Diệp Thành khiến họ ngạc nhiên và vui vẻ không biết lý do, nhưng không có cách nào khác, họ muốn cười thôi.  

 


Không cần nói nhiều, chỉ cần trận chiến ở Tu La Hải lúc trước thôi đã đủ.  

 

 

Lực chiến của hắn trong trận đó đã rõ ràng giữa ban ngày, hòa hợp với Cực Đạo Đế Binh. Lực chiến của hắn trong trận đó vẫn luôn bao trùm trên Diêm La.