Tần Mộng Dao đã ngủ rồi, khóe mắt còn vươn nước mắt, trong mộng còn nói mớ.
Phi Long Minh Tướng cõng nàng ta trên lưng, trước khi đi còn nhìn thoáng qua Diệp Thành vẫn cầm bầu rượu vừa uống, vừa đánh võng trên đường cái.
Chắc hẳn tên đó đã say rồi, mai là ngày hắn rời đi nên hiếm khi có dịp buông thả bản thân như thế.
Hắn ra khỏi Quỷ Thành, bóng lưng cô độc và lang thang như một con quỷ nghiện rượu, cũng như một cô hồn dưới ánh sao mờ mịt mà cứ thế lang thang giữa trời đất bao la.
Không biết hắn đã đi bao lâu, rượu cũng hết, đêm đã tàn.
Hắn nghỉ chân tại một tòa phủ trước một ngọn núi nhỏ, rồi biến vò rượu mất tăm. Hắn im lặng đứng đó nhìn sơn phủ thật lâu, không ca cẩm một lời nào.
Trước mắt hắn là Lạc Xuyên Sơn Phủ, Sở Linh ở trong đó.
Tuy hắn từng yêu người này, cũng đã buông bỏ nhưng vẫn nên nói lời từ biệt. Dù không thành vợ chồng, nhưng ít nhất cũng là… Đồng hương.
Thoáng chốc, một bóng người xinh đẹp vội vàng xuất hiện, người này là Sở Linh.
Nàng vẫn xinh đẹp như trước, tay áo phiêu dật không nhiễm chút bụi trần cùng với đôi mắt trong vắt như hồ nước không chút tạp chất.
Nàng vừa nhìn thấy Diệp Thành, ngay lập tức cơ thể mềm mại của nàng đã run lên. Trái tim đau đớn khiến nàng muốn bật khóc.
Nàng có thể thấy trong đôi mắt của Diệp Thành đã không còn Sở Linh nữa, hắn đã buông nàng thật rồi. Diệp Thành không còn yêu Sở Linh nữa, mọi chuyện đều là quá khứ hư vô.
Nàng bước đến cách hắn ba trường rồi dừng bước, chỉ cần bước thêm một bước nữa thì nàng sẽ không nhịn được mà nhào vào trong lồng ngực hắn mất. Nhưng nàng không thể, nàng không thể để kế hoạch kiếm củi ba năm thiêu một giờ được.
Hai người giống như đá rơi vào băng, mà hắn chính là đá.
Chỉ cách nhau ba trưởng, ấy vậy mà làm người ta cảm tưởng cách đến một con sông rộng, cách cả một đười sinh tử, đời trước đời sau, xa xôi tận cùng.
Người đã buông trước, nàng có nên sợ hãi không?
Hắn muốn đưa tay ra vuốt ve khuôn mặt nàng lần cuối, nhưng vẫn kiềm lại. Đoạn tình duyên kiếp trước giữa hắn và nàng, đã kết thúc rồi.
Nàng cũng muốn đưa tay ra chắn đi những đau thương không nên có trên khuôn mặt ấy, nhưng vẫn kiềm lại mỉm cười tiếp tục diễn.
Gió nhẹ thổi, trêu đùa tà áo của nàng, lướt qua mái tóc trắng của hắn mang theo từng cơn đau thương tấp lên khuôn mặt.
“Ta… Phải đi”. Diệp Thành mỉm cười nói với chất giọng khàn được.
“Thế chàng… Còn về không?”, Sở Linh vẫn cười, cố gắng giả vờ mình thật bình tĩnh và thoải mái nhưng trong lòng vẫn đang cố kiềm nén xúc động muốn khóc òa lên.
“Không về nữa”.
“Lên đường… Bảo trọng”.
“Biết rồi”. Diệp Thành cười rồi từ từ xoay người đi chỗ khác.
“Hãy thay ta… hỏi thăm tỷ tỷ”. Sở Linh đuổi theo một bước rồi khựng lại, không dám bước thêm nữa.
Diệp Thành không đáp chỉ đưa lưng về phía nàng, rồi nhẹ nhàng vẫy tay, bóng lưng hiu quanh và cô tịch tiếp tục nhuộm đầy gió sương cát bụi trần gian.
Đôi mắt của Sở Linh đã ướt đẫm, từng tầng hơi nước ngưng lại tạo thành giọt sương trôi tuột xuống phủ kính gương mặt của nàng.
Bóng lưng của người kia dần đi xa nhòa đi tầm nhìn của nàng.
Nàng còn nghe được tiếng khóc oa oa ngày một lớn của đứa bé mới sinh trong bụng mình.
Đứa bé này có thể cảm nhận được sự đau khổ của cha mẹ, từng giọt nước mắt của cha mẹ mình, còn cảm giác được một người thân thiết của mình đang dần dần đi xa.