Lục Đạo Luân Hồi, mặt đất khô cằn tối đen, cô độc vô biên.
Diệp Thành bước đi một mình, nhỏ bé như một con kiến, năm tháng phong trần đã khiến hắn mờ mịt, tấm lưng cô độc gầy gò hiu quạnh.
Lần này ra đi đã không biết bao nhiêu năm, thời gian cũng trở nên cổ xưa rồi.
Xa xa, hùng ải sừng sững lại xuất hiện, uy nghiêm và lạnh lẽo, ba chữ lớn tàn khốc nhiễm màu tang thương: Súc Sinh Đạo.
Diệp Thành chống cây gậy dừng chân ở dưới ải, hồi lâu không cử động.
Năm đó chưa đầu thai vào Súc Sinh Đạo, nhưng hôm nay nhất định phải bổ sung vào, đường về nhà quá nhiều trắc trở, hắn đã quen rồi.
Quên đi thời gian, quên hết nỗi đau, mọi thứ đều tê dại, khi nhìn thấy quan ải một lần nữa, vẻ mặt hắn không hề có chút dao động.
Nhìn một hồi, hắn thu lại tầm mắt, đi vào quan ải.
Rơi vào tai là tiếng chó sủa, gà gáy, bò rống, cừu kêu be be, còn có tiếng sói gầm... như sóng như biển
Đây là thế giới của súc sinh, xác thối rữa, phân và nước tiểu, xương, mùi hôi thối đầy thế giới, bẩn thỉu nhưng cũng đẫm máu.
“Súc Sinh Đạo trong Lục Đạo Luân Hồi, trăm năm chịu đựng nỗi đau làm súc sinh”.
Cùng với âm thanh mờ mịt hư ảo vang lên, thân thể Diệp Thành thay đổi hình dạng, biến thành một con chó lông xù, gầy như que củi.
Ở Minh Giới, biểu cảm của Bạch Chỉ và Minh Tuyệt trở nên kỳ lạ.
Cái này quá... mới mẻ, ải Lục Đạo Luân Hồi, tầng này càng kỳ quái hơn tầng trước, ngay từ khi bắt đầu đã chạy vào chỗ chết rồi.
Đây cũng may cho Sở Linh mấy ngày trước không ở nơi này.
Nếu không, nếu nhìn thấy những gian khổ mà Diệp Thành trải qua trên đường đi, không biết sẽ đau lòng đến mức nào, rõ ràng là sự giày vò không phải của mình.
Đế Hoang vẫn bình tĩnh như vậy, lặng lẽ nhìn mà không nói một lời.
Nhưng Minh Đế lại cử động rồi, vô thức thò tay vào tay áo, sờ đi sờ lại xung quanh như đang tìm kiếm thứ gì đó.
Không biết vì lí do gì, vị địa đế này lại mỉm cười dị thường.
Đế Hoang cũng động đậy, hơi quay đầu lại, nhìn thấy Minh Đế muốn cười, sắc mặt ông có chút âm trầm, tựa hồ biết Minh Đế đang tìm kiếm cái gì.
Minh Đế ho khan, sau đó lấy một vò rượu ra và uống một cách nhàn nhã.
Vốn dĩ đồ ông ta muốn lấy không phải rượu, mà là một ngọc giản.
Ngọc giản không hề đơn giản, bên trong nó in dấu hình ảnh Đế Hoang năm đó xông vào Súc Sinh Đạo, cũng biến thành một con súc sinh.
Ông ta thân là Minh Đế đại đế, đã nhìn thấy nó từ đầu đến cuối.
Không những xem mà còn lưu lại dấu ấn, nếu không có việc gì sẽ lấy ra xem, hình ảnh đó… vui tai vui mắt.
Trong vô số năm, ông ta chỉ vào hình ảnh đó mà cười vui vẻ.
Ai có thể ngờ rằng Đế Hoang từng đánh nhau trực tiếp với Ngũ Đế lại có một lịch sử huy hoàng như vậy, cũng chỉ có Minh Đế dám giữ lại đối phương.
Đế Hoang dời tầm mắt, vẫn là cố nén cơn tức giận.
Nếu Minh Đế thật sự dám lấy ra, ông cũng không ngại “giao lưu tình cảm” với tên này ở đâu đó, Đại Đế thì thế nào, còn có con mẹ hắn mạnh mẽ sao?
Minh Tuyệt và Bạch Chỉ nhìn lắc đầu, không biết hai vị chí tôn che dấu bí mật gì, từ vẻ mặt của hai người, chuyện đó có lẽ rất là thú vị.
Ở đây rất yên bình, nhưng trong Súc Sinh Đạo thì rất sống động.
Tiếng kêu của các loài động vật tràn ngập, chúng đang cướp đồ vật và lãnh thổ, động vật ăn cỏ bị động vật ăn thịt áp bức.
Ở một góc, Diệp Thành khắp người đầy máu, đi khập khiễng, hắn cũng bị ức hiếp rồi, suýt chút nữa bị một con sói cắn chết.
Giờ phút này, hắn không còn Là Hoang Cổ Thánh Thể chấn động chư thiên nữa.
Không có sức mạnh cũng không có lai lịch, hắn chỉ là một con chó, chỉ biết giành thức ăn, chỉ còn thú tính nguyên thuỷ nhất