Khà, một đêm đẹp như thế lại bị đạp ra ngoài một mình ngủ.
Bầu trời đêm sâu thẳm, ngôi sao sáng chói, ánh trăng rực rỡ chiếu từng đường ánh sáng xuống rừng hoa đào rợp bóng, tạo ra một khung cảnh màu hồng cực xinh đẹp.
Diệp Thành ngồi chống cằm, ngửa mặt lên trời nhìn ánh sao lập lờ, chứng tỏ tinh thần hắn đang ngây ngốc, không biết suy nghĩ gì đến dại ra.
Chẳng biết sao hắn vẫn cảm thấy có gì đó thiếu sót, hình như quên cái gì đó, mỗi khi vào đê thời gian cứ dài, người vẫn tĩnh lặng thì lại càng cảm giác nặng nề hơn.
Lần này hắn ngồi cả đêm, cũng không nhớ ra, nhưng có vài sợi tóc đã trắng đi… Không còn chút máu, trông rất xấu xí.
Sáng sớm, cánh hoa đào bay tán loạn như cánh bướm trong gió, hòa vào trong yên lặng
Đám nhóc con kia rất hoạt bát, chạy tới chạy lui trên cỏ đuổi theo đám bướm đủ màu sắc, tiếng cười khanh khách vang lên không ngớt.
Diệp Thành vẫn ngồi cúi đầu im lặng, không biết hắn đang nghĩ gì.
Nữ quyến thấy thế nghĩ Diệp Thành đang ngộ đạo nên không quấy rầy.
Các nàng hiểu chuyện không làm phiền, nhưng không có nghĩa không có người đến phá.
Ngoài rừng có một người đi vào, nói đúng hơn là một cục thịt núng nít đi đong đưa trên đường, đôi mắt nhỏ xíu, vạch mỡ ra mới thấy được.
Cục thịt như thế cũng khiến người luôn kiên nhẫn và đạo đức như Minh Tuyệt và Bạch Chỉ tặc lưỡi, tự hỏi đứa nhỏ này ăn gì lớn thế.
Người này chẳng cần nói, chính là Hùng Nhị. Một trăm năm qua, hắn ta chẳng thấy cao lên bao nhiêu mà chỉ thấy thịt béo lên bờ ngang.
“Thằng nhóc đó thật đáng yêu”. Hắn ta xoa cằm đến gần Diệp Thành.
“Có rắm thì xả”. Diệp Thành mắng nhưng vẫn cúi đầu như trước.
“Ngươi có nhiều vợ như thế có chơi chán không? Cho ta mượn dùng đi!”, Hùng Nhị nháy mắt ra hiệu, cười hèn mọn.
Ngay sau đó, rừng đào lập tức ầm ĩ. Hùng Nhị bị đánh nằm lăn ra đất.
Nhóm nữ quyến phối hợp vô cùng ăn ý, người người giữa chân hai người giữa cánh tay, còn một người vạch miệng hắn ta lên.
“Tiểu mập Hùng Nhị nhà ngươi, là thứ hôi miệng, mở ra là tiện”.
“Ngươi muốn đè chúng ta à, hôm nay không cho ăn no bụng thì đừng nghĩ rời đi”.
“Giữ chặt vào”. Diệp Thành lập tức ném đá xuống giếng, lấy Hợp Hoan Tán trong túi ra nhét vào trong miệng hắn ta.
Đám nhóc kia cũng rất hiểu chuyện, tụ tập ở một bên giơ nắm tay nhỏ lên, hò hét cổ vũ cha mẹ mình.
Hùng Nhị khóc oa oa, gào thét hối hận vì đã đến đây đi dạo.
Ngoài rừng, Diệp Thi lại cùng đi với thanh niên hôm qua. Nàng ta khuyên bão mãi, hắn mới chấp nhận cho nàng ta dẫn về lại nhà.
Nhưng thanh niên kia vừa thấy hình ảnh như vậy, không nói lời nào mà vắt chân lên cổ chạy. Cả nhà thế này, ai mà chịu nổi!
Diệp Thi biểu hiện mình sống không còn gì để luyến tiếc, ngồi xổm xuống đất che mặt.
Cha là ‘xuất sắc’ hơn người thì thôi đi, mấy vị mẫu thân cũng hùa theo. Ngay cả mấy đệ đệ, muội muội cũng đều bị họ dạy hư luyện thành tinh cả rồi.
Sự thật chứng minh, ở chung với Diệp Thành lâu sẽ nhiễm thói hư tật xấu của hắn. Ngay cả dòng hậu bối về sau, chắc cũng bị di truyền.
Mấy người đứng ở núi Giới Minh, ngay cả Minh Đế và Đế Hoang cũng phải xoa mi tâm thầm nghĩ người như Diệp Thành mới là thế gian hiếm có.
Một bao Hợp Hoan Tán thôi đã khiến người ta buồn nôn.
Minh Tuyệt nhìn sắc trời, nói: “Thời gian không còn nhiều nữa”.
“Xem ra Diệp Thành thật sự đắm chìm trong ôn nhu hương rồi”. Bạch Chỉ cau mày: “Thời hạn trăm năm, vĩnh viễn lạc đường”.