Thanh Loan kéo Diệp Thành đi, một bước lên trời, xuyên qua trời cao.
Ở phương xa, là một ngọn tiên sơn, có mây mù bao phủ, mờ mịt mông lung, tắm trong ánh trăng, tựa như một nữ tử được che phủ bởi một lớp mạng che mặt.
Đó chính là tiên sơn của gia tộc Thanh Loan, giống như nơi tiên cảnh nhân gian.
Mà tộc này, cũng là một nhánh trong tộc Nguyên Phượng Hồng Hoang, ở linh vực cũng được coi như là một gia tộc lớn, huyết mạch truyền thừa có thể được so với thần thú.
Mà Thanh Loan, chính là công chúa của tộc Thanh Loan, có thân phận cao quý.
Khi nói chuyện, Thanh Loan đã bước vào tiên sơn, khiến cho người trong tộc ngẩng đầu lên, khi nhìn thấy Diệp Thành, người đó không khỏi giật mình.
“Công chúa, sao lại mang theo một tên ăn mày trở về”, có người gãi đầu.
“Nhìn biểu cảm của hắn, lại còn lại một tên ăn mày thần chí không minh mẫn”.
“Đang rảnh rỗi lắm à? Nên làm gì thì đi làm đi”. Một vị trưởng lão lạnh lùng mắng, đuổi đi vào người đang buôn chuyện, rất có uy nghiêm của trưởng bối.
Thanh Loan dừng ở một ngọn núi, bây giờ mới đặt Diệp Thành xuống.
Đồng nam đồng nữ trên núi cũng chạy đến, hành lễ với Thanh Loan, ánh mắt lập tức dừng ở trên người Diệp Thành, ánh mắt đầy về tò mò.
“Lão tổ, người mau đến nhìn hắn một cái!”, Thanh Loan gọi một tiếng.
Dứt lời, ngay lập tức nhìn thấy một bóng dáng xinh đẹp hiện hóa, người đó mặc phượng bào, dung nhan tuyệt thế, xung quanh có huyến lệ thần hà, thánh khiết không tì vết.
Bà ấy chính là lão tổ của tộc Thanh Loan, người đời gọi là Thanh Loan lão tổ.
Tu vi của bà đã đạt đến đỉnh cao, là một Chuẩn Đế hàng thật giá thật.
Chỉ tiếc, tuổi thọ của bà đã đến điểm kết thúc, giữa mày có luồng hắc khí quanh quẩn, nếu không có bất ngờ gì xảy ra, thì chắc chắn bà không thể sống sót quá ba năm đại hạn.
Bên này, Thanh Loan liên tiếp thi pháp, tạo ra tầng tầng kết giới.
Thanh Loan lão tổ im lặng, đôi mắt đẹp như nước, lẳng lặng mà nhìn chằm chằm vào Diệp Thành, nhìn một lúc, đôi mắt đẹp cũng theo đó mà hơi nheo lại.
Theo bản năng, bản tay ngọc của bà lướt qua Diệp Thành, lấy ra một giọt máu bên trong cơ thể của hắn, treo trên lòng bàn tay: “Hoang Cổ Thánh Thể?”
“Lão tổ, hắn chính là Diệp Thành!”. Thanh Loan vội vàng nói.
“Diệp Thành?”, Thanh Loan lão tổ nhíu mày, thăm dò mà nhìn Thanh Loan: “Một đời giết hai Đế… Chính là tên Diệp Thành kia?”
“Chính là hắn”. Thanh Loan cực kỳ chắc chắn, nhẹ nhàng gật đầu.
“Hắn… Không phải đã chết rồi sao?”, Thanh Loan lão tổ kinh ngạc sửng sốt: “Chẳng lẽ là tin tức mà chư thiên truyền đến có sai sót à?”
“Nhưng hắn ta thật sự là Diệp Thành”. Giọng điệu của Thanh Loan cực kỳ chắc chắn.
“Quỷ dị, thật sự là quỷ dị!”. Thanh Loan lão tổ nhíu mi, tâm cảnh Chuẩn Đế cũng không khỏi nổi lên sóng lớn.
Truyền thuyết, thần thoại liên quan đến Diệp Thành đã được truyền khắp linh vực từ rất lâu.
Nhưng hôm nay, Diệp Thân vẫn còn tồn tại ở đây, làm sao có thể không khiếp sợ.
Chuyện này, nếu bị lan truyền, thì toàn bộ linh vực sẽ rất náo nhiệt.