“Thiên phú nàng ấy cao bao nhiêu thế! Nàng bị trời xanh ghi thù như thế, chắc chắn là yêu nghiệt, yêu nghiệt rồi, nàng đúng là một ngọa hổ tàng long trong Linh Giới này”.
“Lần này Thiên Kiếp mạnh quá, lỡ như sơ sẩy là bị lôi kiếp nghiền chết luôn đấy”.
Tiếng tặc lưỡi và cảm thán dồn dập vang lên thành sóng biển, từng mảnh đổ ập đến. Bóng người lập tức lui ra sau, sợ thiên kiếp lạc trúng mình.
“Đừng sợ nó”. Diệp Thành truyền âm đến, nhưng ánh mắt vẫn mang sầu lo.
Hắn cũng từng trải qua Tứ Thần Thú Thiên Phạt khi còn tại ở Chư Thiên. Lúc đó, hắn muốn giải vây cho mình, nên bị người Tam Tông hãm hại rất thảm.
Mà lần đó càng kinh khủng hơn thiên kiếp của Sở Linh lúc này, bởi khi đó có thêm một con Thánh thú Kỳ Lân nữa. Năm con thú khổng lồ bằng sét, thiếu điều muốn giết chết hắn.
Người từng đấu với Thiên Kiếp, mới biết sự đáng sợ của nó. Nếu Sở Linh không cẩn thận trong lúc chịu Thiên Kiếp này, chân nguyên của nàng sẽ bị Thánh Kiếp đánh trở thành tro bụi.
“Có chàng ở đây rồi, ta không sợ nữa”. Sở Linh bĩnh tình bật cười.
Dứt lời, ấn đường của nàng xuất hiện thêm một hình thần văn, chiến lực lại tăng lên. Búi tóc đen hóa thành một đầu màu đỏ rực.
Đây là cấp độ chiến lực cao nhất, mà cũng là lần đầu tiên nàng sử dụng nó.
Nàng thật sự không sợ, hoặc có thể nói nàng quyết không thua trời. Trong bụng của nàng còn có bảo bối, nàng phải bảo vệ đứa bé này.
Mà mọi người cũng đừng xem thường lòng tin của một mẫu thân, vì lòng tin đó vô cùng đáng sợ.
Tứ Đại Thần Thú tấn công đến, miệng chúng phun ra sấm chớp, mắt bắn ra tia sét, chứng minh ý chí của trời xanh muốn làm Sở Linh tan biến.
Sở Linh hừ lạnh, chém một kiếm ra một dòng sông tuyệt đẹp, rạch trời xanh, Thần Long sấm suýt chút nữa bị bổ đôi chết tươi rồi.
Nàng tung hoành trên trời cao, tránh thoát sấm chớp đánh xuống, chưởng một cái ra đẩy lùi Phượng hoàng sét chớp, sau đó không quên bổ cho nó một kiếm.
Phượng hoàng sét chớp thảm hơn Thần Long sấm sét, thiếu chút nữa đã bị chôn sống rồi.
Vì thế Sở Linh cũng bị thương nặng, Huyền Vũ với Bạch Hổ một trước một sau tấn công đến, máu dẫm không trung, máu tươi xinh đẹp bắn ra chói mắt.
Diệp Thành đứng nhìn mà đỏ cả mắt, chỉ hận không thể giúp độ kiếp cho Sở Linh.
Lúc này hắn lại có chút hối hận, hắn nên che lấp tu vi của Sở Linh, đợi cho nàng sinh con xong mới đi độ kiếp.
“Xót ta à?”, Sở Linh vừa chiến, vẫn không quên nhìn hắn. Trong giọng nói rất bình tĩnh, giống như nàng chẳng có chuyện gì.
“Độ kiếp đó. Nàng cẩn thận chút được không?”, Diệp Thành quát lớn.
“Phải, phải cẩn thận chứ”. Sở Linh cười ngầm, nụ cười hoạt bát lại có chút dí dỏm của một cô nương, trông đầy tinh nghịch và đầy sức sống…
Lần này nàng cẩn thận mạnh đến mức hơi đáng sợ, vừa bổ một kiếm xuống đã giết chết Huyền Vũ sấm sét, khắp nơi sợ hãi nuốt nước miếng.
Ngay sau đó, Bạch Hổ sấm sét cũng bị một chưởng đập chết.
Thần Long sấm sét đánh tới, mở miệng lớn nuốt Sở Linh.
“Ta lo lắng hơi thừa rồi”. Diệp Thành nhếch môi tặc lưỡi, hai người này quá mạnh, nên hắn không cần phải sốt ruột.
Lúc này trên không trung, chỉ còn lại Phượng hoàng sét chớp.